Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 454 : Vừa đáng yêu vừa đáng sợ

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Trên lan can của chiếc cầu lớn, bóng hình đang lơ lửng như có thể rơi xuống bất



cứ lúc nào, xinh đẹp trông chiếc váy màu xám nhạt, có 1 đôi chân nhỏ nhắn thanh tú, dưới



ánh đèn đường lờ mờ, có vẻ trắng ngần rất đẹp mắt.



1 làn tóc đen óng bay trong cơn gió lạnh đêm khuya, thấp thoáng hiện ra nét mặt



mỹ miều của cổ.



Đây là lần đầu tiên, Dương Thần nhìn thấy người phụ nữ này ăn mặc như ở nhà



đứng trước mặt mình, nhưng nơi gặp mặt cổ, lại đặc biệt đến như vậy.



- Thái Ngưng?



Dương Thần nhíu mày, không ngờ Thái Ngưng lại không biết mình dừng xe ở sau



lưng cô ấy, không ý thức được mình đang đến gần cô ấy, điều này hiển nhiên không hợp



lý, nhưng người phụ nữ trước mặt, chắc chắn là Thái Ngưng.



Thái Ngưng bay bổng chạm vào trên lan can, hình như bị đả kích gì đó, liền quay



người lại, cặp mắt sáng như bảo thạch tràn đầy kinh ngạc và kinh hoảng trong đêm khuya,



bối rối nhìn Dương Thần.



Dường như quá kích động, chân của Thái Ngưng không thể đứng vững, cơ thể



nghiêng về phía sau, từ trên lan can rơi xuống cầu.



- Này.



Dương Thần lại giật mình lần nữa, đối phương là cao thủ của Bát Bộ, lại vì tiếng



gọi của mình mà sợ đến nỗi rơi xuống dưới.



Tuy nhiên Dương Thần cũng không cho rằng Thái Ngưng lại có thể gặp nguy



hiểm, quả nhiên, không đợi Dương Thần bước đến bên cầu, Thái Ngưng đã dựa vào khinh



công của mình, mượn sức của mặt biển, bay người lên không trung trở về chiếc cầu.



Khi Thái Ngưng đáp xuống bên cạnh Dương Thần, gương mặt vẫn còn sợ sệt



không kịp định thần, hơi ửng đỏ khó hiểu, khẽ hỏi:



- Anh… sao anh lại ở đây?



Dương Thần ngượng cười.



- Vừa ở ngoài tính về nhà, tưởng là gặp phải 1 người muốn nhảy sông, muốn qua



cứu thôi, không ngờ lại là em, nhưng vừa rồi em làm sao vậy, anh cũng không cố ý che



giấu hơi thở của mình, em cũng không phát hiện ra.



Thái Ngưng quay người đi, lưng hướng về Dương Thần:



- Không sao, chỉ là đang suy nghĩ 1 số việc, hơi tập trung, nên không để ý đến.



Dương Thần cũng ngại hỏi con gái người ta đang nghĩ gì, người này trước giờ im



lặng ít nói, rất là thần bí, nếu không phải đã giúp mình mấy lần, mình thực sự không muốn



nói chuyện với cổ, cho dù cổ cũng là tuyệt thế mỹ nhân đi chăng nữa.




được, đầu óc ranh mãnh như em, mà cũng có thể bị Nhược Khê hù sao? Em ăn hiếp cổ thì



đúng hơn, cứ nói thẳng Nhược Khê cổ kêu em làm gì.



- Chị Lâm, cổ.. sáng nay cổ bỗng nhiên xông vào phòng làm việc, sau đó kéo em



ra ngoài, nói về trò chơi ném con rối mà lần trước chơi ở khu resort, cổ đã luyện tập xong



rồi. Cổ muốn thi với em xem ai ném trúng trước, nhất định kéo em đến khu trò chơi của



trung tâm công viên chơi trò đó…



An Tâm buồn bã nói.



Dương Thần sửng sờ, trò chơi ném con rối? Suy nghĩ 1 hồi, mới nhớ ra lúc đó ở



resort bên cạnh Tuệ Lâm để giải khuây, Lâm Nhược Khê đã ném mấy trăm lần nhưng lại



không trúng được món đồ chơi nào.



Lúc đó Lâm Nhược Khê tràn đầy kêu ngạo, không chịu thua An Tâm, cho nên đã



mua 1 rổ bóng, trở về phòng tiếp tục luyện tập ném đồ.



Tưởng là sau khi Ngọc Lôi vượt qua khó khăn này, thì cổ quên mất chuyện này, thì



ra trước giờ vẫn không chịu bỏ cuộc! Vẫn tiếp tục luyện tập xong, rồi giấu mình đi kiếm An



Tâm thi thố.



Dương Thần không khỏi bùi ngùi, thực ra vợ mình vẫn “ngoan cố” đến mức ghê



gớm trong rất nhiều sự việc, thậm chí là trạng thái cuồng nhiệt! Chuyện này cổ cũng có



thể cố chấp đến mức độ này! Không biết nói cổ đáng yêu hay đáng sợ đây nữa.



Gượng cười vài tiếng, Dương Thần nói:



- Em cũng là kẻ mồm mép, năn nỉ 1 chút, làm nũng vài cái, Nhược Khê có lẽ sẽ



tha cho em đó.



- Không phải chứ, ông xã anh không biết đâu, chị Lâm căn bản đã miễn dịch với



mọi “trạng thái giả tạo” rồi, em nói như thế nào, hay làm sao đi nữa, cổ cũng coi như



không nghe thấy, không nhìn thấy, nhất định phải lôi em đi thi thố tiếp, sáng giờ em đã



ném hơn 200 mấy trái banh rồi, tay của em sắp liệt mất tiêu luôn rồi. Giờ đang trốn trong



toilet công cộng lén lút gọi điện cho anh đó…



An Tâm sắp khóc rồi.



Dương Thần không hiểu nổi.



- Em giả vờ thua cổ là được rồi, có nhiêu đó cũng không diễn nổi hả?



Lần này An Tâm khóc thật rồi, tiếng khóc nức nở trong điện thoại, nói:



- Không phải chuyện em cố ý thua hay không thua… mà là… mà là chị Lâm cổ đã



ném 500 mấy trái banh… cũng không trúng trái nào… còn… còn canh không cho em đi về



nữa…