Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 453 : Bóng dáng lẻ loi

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Trước đó Sắc Vi có nhắc đến 1 ông sếp lớn đến từ bên ngoài muốn hợp tác với cổ,



cùng nhau mở rộng thế lực xã hội đen ở phương Nam để tổ chức lại các bang phái nhỏ.



Dòng máu vốn vĩ đã nguội lạnh và vô vị của Sắc Vi 1 lần nữa lại sôi sùng sục, sau



khi nhận được sự đồng ý của Dương Thần, liền tự lên kế hoạch và sắp xếp.



Chỉ có điều, Dương Thần luôn có cách nghĩ không muốn tìm hiểu cụ thể bất cứ



chuyện gì, nên không biết người hợp tác với Sắc Vi là ai.



Cho đến bây giờ, Khi Lưu Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt “phải thì đã sao”, Dương Thần



mới bừng tỉnh.



Mẹ kiếp, “1 trong số các ba vợ” mà lần đầu tiên gặp mặt, chính là đại ca xã hội



đen đến từ nước ngoài? Hơn nữa trước đó ổng còn “làm ăn” ở Yến Kinh, không lẽ cũng là



thế lực xã hội đen dưới trướng của vua Yến Kinh?



Nghĩ đến Sắc Vi là thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen ở Trung Hải hiện giờ, người



hợp tác có thể khiến cổ đồng ý, chắc chắn không tệ, như vậy, nếu nói Lưu Thanh Sơn là



đại ca của xã hội đen Yến Kinh, cũng không có gì lạ.



Nhưng, nếu đã như vậy, Lưu Minh Ngọc tại sao lại làm việc ở công ty đàng hoàng,



đồng thời, hoàn toàn không cảm thấy cổ có 1 chút gì giống như xã hội đen.



Càng kì lạ hơn, Lưu Minh Ngọc dường như cũng mới biết chuyện của ba mình, còn



thằng em trai Lưu Minh Hào, thì giống thằng nhóc lưu manh y hệt.



Nhưng, có 1 chuyện, Dương Thần chợt nhớ ra, không khỏ suy nghĩ, mở miệng hỏi:



- Nói như vậy, chuyện nhà họ Tề của Tề Khải bị giết sạch, cũng là do bác làm?



- Không sai, chính tôi kêu người giết cả nhà bọn họ.



Lưu Thanh Sơn đắc ý nói, không 1 chút che giấu.



Lưu Minh Ngọc bỗng mở to cặp mắt long lanh, kinh sợ la lớn:



- Ba… ba… sao ba lại…



- Hừ.



Lưu Thanh Sơn khinh thường nói:



- Cái thằng họ Tề đó có lỗi với con gái của ba, làm bao nhiêu là việc quá đáng, cả



nhà chết hết là may phước cho nó lắm rồi. Ngọc Nhi, nếu không phải hồi trước ba phải



thống nhất tất cả thế lực ở Yến Kinh, nhà họ Tề lại là gia tộc dưới trướng của nhà họ



Đường, ba không thể tùy tiện manh động, thì ba đã giúp con giết tên họ Tề đó từ sớm rồi.



- Nhưng mà… nhưng mà gia đình họ đâu có làm gì có lỗi với con đâu…



Ánh mắt của Lưu Minh Ngọc có chút xót xa, nhưng không phải lưu luyến gì gã Tề



Khải, chỉ là cả nhà bị giết sạch, cổ cảm thấy không đành lòng.



Sắc mặt của Lưu Thanh Sơn nghiêm nghị, nói:



- Hồi trước để con ở với mẹ, nói gạt con là ba làm ăn ở Yến Kinh, là sợ liên lụy tới



con, cũng lo lắng 1 người con gái như con bị những chuyện không sạch sẽ làm hoen ố. Bây



giờ mọi việc đã đâu vào đó, con là con gái của Lưu Thanh Sơn, dĩ nhiên không thể để đàn



ông phụ bạc con…




Lưu Minh Ngọc liếc hắn 1 cái.



- Em là em, những thứ đó em không biết.



Dương Thần tặc lưỡi:



- Sau này để cho Sắc Vi gặp em, cổ là bạn thân của Mạc Thiện Ny, hiện giờ đang



ở chung, nói như thế nào thì em cũng là con gái của đại ca xã hội đen, sau này học hỏi ở



Sắc Vi 1 chút lý lẽ trong nghề, không chừng còn có thể kế thừa sự nghiệp của ba gì đó.



- Em không cần đâu, em cứ làm công việc văn phòng của em, những việc đó của



ba giao cho em trai.



Lưu Minh Ngọc nói.



- Em đúng là người chị tốt, để cho em trai mình theo xã hội đen.



Dương Thần trợn mắt nói.



- Không phải có người anh rể như anh giúp đỡ sao.



Lưu Minh Ngọc mỉm cười nói.



Sắc mặt của Dương Thần chợt rối rắm, có nhiều phụ nữ, những chuyện cần phải



giúp đỡ của họ hàng cũng nhiều hơn, xem ra mình phải kiềm chế 1 chút.



Cuối cùng, sau khi tạm biệt vợ chồng Lưu Thanh Sơn và em vợ Lưu Minh Hào, lúc



đó cũng gần 11 giờ khuya.



Bởi vì đoạn đường này tương đối vắng vẻ, trên đường Dương Thần lái xe về nhà,



những chiếc xe trên đường thưa thớt đến đáng thương.



Lúc lái xe đến trên cây cầu vượt qua con song dốc cao, Dương Thần bỗng nhìn



thấy 1 bóng dáng lẻ loi, ở không xa, trên lan cang bên cầu, có người đứng đó 1 mình.



Nếu không phải Dương Thần có cặp mắt sắc bén, thị lực lại rất tốt, thì không thể



nào nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đó được.



Lúc này, bóng dáng đó đón lấy luồng gió lạnh trên sông, ở sát mép cầu rộng lớn,



chân chạm vào cột trụ lan can nhỏ và dài, dường như lung lay muốn rơi xuống, bất kì lúc



nào cũng có thể rơi xuống dưới mấy chục mét, vào trong nước biển cuồn cuộn đang chảy



xiết.



Đừng nói là con người, cho dù là cục đá nặng mấy trăm ký, nếu rơi xuống như



vậy, cũng sẽ bị nước sông cuồn cuộn cuốn trôi mất tiêu, thậm chí là lực nước đập vào, có



thể làm cho nội tạng của cơ thể vỡ nát.



Có người muốn nhảy sông tự tử?



Dương Thần chớp chớp mắt để chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, liền đạp ga



mạnh xông thằng về phía sau bóng dáng đó, sau khi thắng gấp, lập tức xuống xe.



Cho dù là không quen biết, bản thân cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạn



gì, nhưng thấy chết mà không cứu thì thất đức quá.



Nhưng mà, khi Dương Thần vừa bước xuống xe, nhìn rõ bóng dáng trên cầu, bỗng



nhiên, cảm thấy quen thuộc vô cùng…