Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 452 : Gia đình phức tạp

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Nghe nói vấn đề của Dương Thần, Lưu Minh Ngọc ở đầu dây bên kia điện thoại im



lặng 1 hồi, mới mỉm cười nói:



- Ba mẹ em, họ… đều là người bình thường, mẹ em là bà chủ nội trợ bình thường



của gia đình, ngoài việc nấu ăn, thì chơi mạc chược, nói chuyện phiếm, uống trà với mấy



thím ở trong khu phố. Ba em thì làm ăn ở Yến Kinh, ít khi về nhà, hồi trước, mỗi năm em



gặp ổng không được mấy lần, hình như tính trở về Trung Hải làm ăn, cho nên gần đây hay



ở nhà.



- Vậy bác trai và bác gái có sở thích gì không?



Dương Thần ngẫm nghĩ, hỏi.



- Cũng không có sở thích gì, hơn nữa cũng không thích phô trương, anh nhớ đừng



đem nhiều đồ quá, họ không thích đâu.



Lưu Minh Ngọc nhắc nhở, nói.



Dương Thần nghĩ ba mẹ của Lưu Minh Ngọc là bậc trưởng bối trong 1 gia đình



bình thường, hỏi:



- Em đã nói với ba mẹ, anh là người thế nào chưa?



- Em… Em chỉ nói là quen ở công ty, anh làm giám đốc ở công ty chi nhánh.



Lưu Minh Ngọc nói.



- Vậy họ không hỏi gì khác nữa sao?



Dương Thần cảm thấy ba mẹ của Lưu Minh Ngọc không thể nào chỉ muốn biết có



nhiêu đó.



- Họ… Họ hỏi chúng ta khi nào đám cưới, em… em không biết phải nói sao, thôi



thì lúc họ gặp anh, anh nói đi.



Lưu Minh Ngọc ngập ngừng nói, cổ trước giờ là con người phóng khoáng nho nhã,



nên không biết phải làm sao mở miệng mới phải.



Dương Thần cũng biết mình làm cho sự việc trở nên rất tồi tệ, rõ ràng là mình



không thể nào đưa ra “thời gian đám cưới”, cũng không thể hứa hẹn điều gì cụ thể ở trong



tương lai, vì vậy, muốn làm cho ba mẹ của Lưu Minh Ngọc không phản đối 2 người, thì cần



phải nghĩ cách làm sao cho họ không phản đối.



Theo cách bình thường, tuyệt đối không thể nào giải quyết vấn đề này, vì vậy,



Dương Thần cảm thấy không thể không dùng thử “thủ đoạn không bình thường”.



Còn cụ thể phải làm sao, Dương Thần lại chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể đi



1 bước tính 1 bước.



Địa điểm hẹn cùng ăn tối là bên trong 1 nhà hàng chay yên tĩnh ở khu đông thành



phố Trung Hải, nghe nói ba của Lưu Minh Ngọc là 1 người theo chủ nghĩa ăn chay, vì vậy



mà khi cả nhà cùng ăn cơm, trên bàn chỉ có món ăn chay mà thôi.



Từ điểm này có thể nhận thấy, trong nhà Lưu Minh Ngọc, chắc chắn ba của cổ là



người có tiếng nói trong nhà, Dương Thần suy nghĩ, để có được sự đồng ý của bác trai,



chắc chắn không có vấn đề.



Lái xe đến nhà hàng yên tĩnh đó, lúc xuống xe bước tới cửa, Lưu Minh Ngọc đã có


- Đúng, đúng, đúng.



Lưu Minh Hào bỗng nhiên cười ha hả, nói:



- Chính là Forbes gì gì đó, ý của tôi là như vậy.



Bác gái thấy con ăn nói vớ vẩn, cũng không trách cứ, trong ánh mắt tràn đầy sự



cưng chiều vuốt đầu của Lưu Minh Hào, căn bản là đối xử 1 đứa trẻ.



Lúc này, Lưu Minh Ngọc trở vào phòng, thấy em trai đã đến, hơi bất mãn nói:



- Minh Hào, lại đánh lộn nữa phải không? Trễ vậy mới đến, sau này em cứ ngủ lại



ở ngoài đường đi.



Nói xong, Lưu Minh Ngọc lại giói thiệu với Dương Thần:



- Nó là em trai của em, rất là tinh nghịch, nhưng thực ra nó tốt bụng lắm.



Dương Thần mỉm cười:



- Có thể nhận ra, không ngừng nói anh xấu trai, cũng không làm anh thấy khó



chịu.



Lưu Minh Ngọc hé môi mỉm cười, nhưng khi thấy sắc mặt của ba Lưu Thanh Sơn ở



đó có vẻ như không ổn lắm, lại bắt đầu lo lắng.



- Dương Thần, sở dĩ tôi biết cậu đã có vợ, nhưng lại để Ngọc Nhi hẹn cậu ra đây



cùng nhau dùng cơm để làm quen, thực ra rất là đơn giản.



Lưu Thanh Sơn nhấp uống 1 ngụng dấm táo, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thần,



nói:



- Tôi không phản đối 2 người ở bên nhau.



Lưu Minh Ngọc ngẩng bật đầu lên, kinh ngạc nhìn ba, hiển nhiên cổ cũng không



biết ba lại nói như vậy.



Bác gái thì như đã biết chuyện từ đầu, bèn mỉm cười, mà không nói gì.



Bất mãn nhất chính là Lưu Minh Hào, điệu bộ như muốn chống lại ba mình, nhưng



bị Lưu Thanh Sơn trừng mắt 1 cái, đành an phận không nói gì.



Dương Thần cũng không biết cảm giác của mình như thế nào, giống như là đã



chuẩn bị 1 đống lý do để từ chối và không thích đám cưới lắm, nhưng lại phát hiện, tất cả



mọi thức đều là vô dụng, nhưng bản thân lại rất là thích những gì đang diễn ra, chớp chớp



mắt, rồi nhếch miệng cười, nói:



- Bác đúng là người thấu tình đạt lý.



- Cậu đang mỉa mai tôi sao? Tuy rằng tôi không phải là người bảo thủ coi nặng



việc 1 vợ 1 chồng, nhưng tôi cũng không phải là người cha thích đem con gái độc cho



người khác làm tình nhân.



Ánh mắt của Lưu Thanh Sơn hơi nổi cáu, nhưng theo sau lại là nhếch khóe miệng



cười, hỏi:



- Hội trưởng hội Hồng Kinh cũng là tình nhân của cậu?



Vẻ mặt tươi cười của Dương Thần vụt tắt, kế đó, trong đầu lóe lên 1 điều gì đó,



nhớ lại chuyện Sắc Vi nói với mình hôm đó, nhíu mày không kìm được nghi ngờ, hỏi:



- Không lẽ, bác… chính là người họp tác với Sắc Vi?