Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 451 : Quan trọng là…

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Trong văn phòng bố trí rất đặc biệt ở Trung Hải, Ninh Quang Diệu bị dập máy



cũng không biết, Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia bởi vì bị đả kích quá lớn nên đã hôn



mê.



Ninh Quang Diệu không chỉ sinh Lâm Nhược Khê mà còn sinh ra Ninh Quốc Đống,



ngay cả người làm cha như ông ấy, căn bản cũng không thể chấp nhận được, chỉ lắc đầu



cười đau khổ.



Dường như nhớ ra cái gì đó, Ninh Quang Diệu lấy chiếc bóp da mang bên mình,



chiếc bóp da này không giống chiếc bóp da bình thường để tiền, để chi phiếu, trên thực tế,



bên trong chỉ có một vật nhỏ có ý nghĩa kỷ niệm, hoặc là ảnh chụp, hoặc là danh thiếp,



hoặc là một vật nhỏ gì đó.



Ninh Quang Diệu lấy ra một tấm ảnh cũ được bọc bởi một lớp giấy plastic đặt



trong ngăn sâu nhất, ảnh cũ đã hơi ố vàng, nhưng vẫn nhìn rõ.



Trong ảnh chụp một người mặc trang phục cũ, là trang phục của một cô sinh viên,



đang cầm sách vở, mặc váy, ngồi trên ghế đang đọc sách, cứ như thế giới bên ngoài



không liên quan gì tới cô vậy…



Ninh Quang Diệu nhìn ảnh chụp người con gái rất lâu, đang suy nghĩ thì bị tiếng gõ



cửa làm giật mình.



- Cốc cốc cốc.



Ninh Quang Diệu quay đầu lại, theo bản năng cất ảnh đi, nhét vào bóp da, xoay



người đứng lên, tỏ vẻ bình thản cười:



- Thúy San, sao em lại đến Trung Hải.



Bước vào là một người phụ nữ trung niên mặc âu phục màu trắng đoan trang,



bình thường cực kỳ chú trọng tới việc chăm sóc nên khuôn mặt theo năm tháng không hề



có nếp nhăn, dáng người đầy đặn, đi giày cao gót màu đen, thái độ ung dung.



Đúng là con dâu của Ninh gia, phu nhân Ninh Quang Diệu, mẹ Ninh Quốc Đống, La



Thúy San.



- Anh không về Yến Kinh, Quốc Đống cũng không về Yến Kinh, em phải từ Yến



Kinh đến đây xem đã xảy ra chuyện gì.



La Thuý San oán trách liếc mắt nhìn chồng một cái, nhưng khóe môi cũng vui vẻ



cười.



Trước mặt vợ con Ninh Quang Diệu hiển nhiên ôn hòa rất nhiều, trong mắt thể



hiện tình cảm chân thành:



- Không có chuyện gì đáng lo ngại, em không cần lo lắng, Quốc Đống làm sai chút



chuyện, anh ở lại dạy dỗ con, đang định tối nay đi máy bay về Yến Kinh, trước khi cuộc



tổng tuyển cử bắt đầu, nhất định phải có mặt.



- Vâng, công việc của anh làm từ trước đến giờ đều không cần người khác lo lắng,



nhưng anh cũng phải nói với em, vì sao anh lại mắng con.



La Thúy San có chút không đành lòng nói:


tùy ý làm gì thì làm.



Tiểu yêu tinh An Tâm chính là người làm Dương Thần thấy bất đắc dĩ, nghĩ cái gì



là làm cái ấy, trước giờ người phụ nữ này cứ có hứng thú là tự quyết định.



Vì yêu cầu mãnh liệt của An Tâm, Dương Thần đành phải thương lượng với tổ chế



tác, để An Tâm làm người dẫn chương trình, hợp tác với nam dẫn chương trình của đài



truyền hình nổi tiếng khác.



Nhưng thật ra An Tâm lại diễn tập rất nhẹ nhàng, chẳng qua người dẫn chương



trình nam cạnh cô suýt thì nói sai, chỉ vì anh ta nghe giám đốc đài truyền hình nói, đây là



tiểu thư nhà họ An ở Trung Hải, bảo anh ta đừng có ý nghĩ linh tinh gì khác.



Đáng tiếc cho người dẫn chương trình nam, anh ta cứ như chiếc giày bị vá miếng



băng mỏng, sợ rằng sẽ làm An Tâm nghĩ mình có ý nghĩ gì khác.



Khiến Dương Thần có chút nghi ngờ là, bởi vì Christine vào công ty, Vương Khiết



và Triệu Đằng 2 người họ trước khi bắt đầu tuyên truyền, còn mời không ít quan khách cấp



cao tới dự.



Không ít ca sĩ trong nước Hoa Hạ lần này cũng tranh nhau đến Ngôi sao Ngọc Lôi



để ra mắt, nói những lời chúc phúc, hoặc là chủ động xin thêm vào vào chiếc ghế giám



khảo.



Cuối cùng, còn có một vài Thiên Vương nổi tiếng người Hoa Hạ, hôm sau được



tuyển thẳng vào ghế ban giám khảo, cùng Christine vào trận chung kết, trong vòng đấu



loại quan trọng, bọn họ đều xuất hiện, việc này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.



Tuần đầu tiên của tháng 3 còn chưa đến, hàng vạn người đều chờ mong, cuộc thi



tuyển chọn Ngôi sao Ngọc Lôi rốt cục cũng bắt đầu.



Chuẩn bị từ rất lâu rồi, Tuệ Lâm cuối cùng cũng bước lên đài, đây dường như là



việc những người trong nhà vô cùng quan tâm, đều rất hứng khởi xem trực tiếp trên TV.



Cũng đúng lúc đó, lúc Dương Thần có thể hơi lười một chút, hắn nhận được điện



thoại của Lưu Minh Ngọc gọi đến.



Giọng của Lưu Minh Ngọc dường như hơi do dự, ở đầu dây điện thoại bên kia nói:



- Dương Thần, cha mẹ em nói… muốn ngày mai gặp anh, anh có thể đến được



không?



Dương Thần kinh ngạc nói:



- Đương nhiên có thể rồi, lần trước nếu em không vội, anh không phải nên đi gặp



một lần hay sao.



- Thực ra… Nếu anh không rảnh, cũng không sao…



Lưu Minh Ngọc đột nhiên nói.



Tuy rằng Dương Thần cảm thấy cách nói của Lưu Minh Ngọc có chút kỳ quái,



nhưng chỉ nghĩ cô không muốn làm phiền hắn, cười nói:



- Không có gì, Minh Ngọc bảo bối, em cứ yên tâm, em nói với anh một chút, cha



mẹ em là người như thế nào, để anh biết mà chuẩn bị.