Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 457 : Đó toàn là những lời nhảm nhí

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Đó là 1 người lính nữ với mái tóc tém màu đen óng, nhưng dung mạo của cổ, đủ



để trở thành 1 người mẫu trang bìa nổi tiếng.



Sóng mũi cao cao, ánh mắt long lanh, màu da hơi sạm đen do phơi nắng trong



thời gian dài, nhưng đường cong xinh đẹp của khuôn mặt, cộng với bộ ngực căng mọng,



vòng ba đầy đặn và vòng eo duyên dáng, như là 1 cơ thể tràn đầy năng lượng, có thể làm



cho dục vọng của người đàn ông bình thường đều phải nổi lên như cuồng loạn.



Thái Nghiên!? Sao cổ lại ở đây!?



Thái Nghiên đứng ở bìa cuối của hàng ngũ dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dương Thần,



nhưng người phụ nữ đã từng thổ lộ tất cả tình cảm với Dương Thần, lúc này lại dường như



hoàn toàn không quen biết Dương Thần, chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn về phía trước.



Thái Vân Thành ở 1 bên dường như cũng coi như không biết con gái của mình có



mặt ở đây, nói với cả đội:



- Vị này là ông Dương Thần, ông ấy sẽ là huấn luyện viên trưởng của lần này,



nhưng vì ông ấy không có đủ thời gian để phụ trách việc huấn luyện, vì vậy ông ấy để cho



2 thuộc hạ đắc lực của mình tiến hành huấn luyện đặc biệt cho các bạn trong khoảng thời



gian hơn 2 tháng.



Lúc này Molins và Eydlin bước về phía trước ra mắt cả đội.



- Huấn uyện viên Molins và huấn luyện viên Eydlin là nhân vật kiệt xuất đến từ



đoàn lính đánh thuê Hải Ưng hùng mạnh nhất thế giới, trong khoảng thời gian 2 tháng kế



tiếp, họ sẽ nói cho các bạn biết, thế nào là quân nhân đặc chủng số 1 thế giới, những điều



các bạn phải làm chính là phục tùng, phục tùng và phục tùng!



Sau khi Thái Vân Thành nghiêm nghị nói xong, ánh mắt ra hiệu cho Hải Khiếu.



Hải Khiếu hiểu ý, bước lên phía trước nói:



- Trong khoảng thời gian này, sẽ do 2 huấn luyện viên của Hải Ưng tiến hành huấn



luyện thực chiến, tôi với cương vị là tổ trưởng của tiểu đội Long tổ số 1, sẽ chỉ bồi dưỡng lý



thuyết cho các bạn, cái mà Long Tổ cần không phải là 1 có sức khỏe phi thường, mà là



những chiến sĩ có tinh thần tác chiến đồng đội. Tôi và 2 huấn luyện viên sẽ tiến hành sát



hạch cuối cùng, những người hoàn thành bài thi thực chiến cuối cùng sẽ trở thành 1 thành



viên của Long Tổ.



Lúc Hải Khiếu tính nhường cho Dương Thần nói vài câu, thì bỗng nhiên phát hiện,



Dương Thần không biết tại sao bước đến trước mặt người lính nữ ở bìa cuối, rất là chăm



chú và nghiêm túc nhìn người phụ nữ đó.



- Em không nghe thấy sao, hay là giả vờ không nghe thấy, anh đang hỏi em đó,



sao em lại ở đây?



Dương Thần nhíu mày nói.



Từ sau khi Thái Nghiên bỗng nhiên bỏ đi, bản thân mình đôi lúc lại nghĩ đến nữ



cảnh sát tính tình nóng nảy, luôn gây ra phiền toái cho mình, lại nhớ buổi chiều ngày hôm



đó, người phụ nữ nói “em ghét gặp anh” ở trong nhà hàng.



Điều này làm cho bản thân Dương Thần cảm thấy kì lạ, không lẽ mình vẫn còn



khuynh hướng khổ dâm? Sao cứ nghĩ đến cổ? Ngoại trừ vẻ bề ngoài bắt mắt, thần hình



cao ráo đầy đặn, có thể nói người phụ nữ này dường như chẳng có bất cứ gì đặc biệt hấp



dẫn mình.




Cơ thể đứng không vững, ngã về phía sau, ngồi phịch 1 cái xuống dưới đất!



Sự thay đổi trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì, làm sao



có thể như vậy, 1 gã to con như vậy bị 2 ngón tay đụng vào 1 cái thì té xuống đất?



Thái Vân Thành tuy rằng đã xem qua tài liệu về thực lực của Dương Thần, nhưng



lúc này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, không khởi mở to con



mắt, trong 1 lúc không thể định thần lại được.



Càng không cần nói đến những người lính dự bị khác, theo như tình hình như vậy,



đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, trong số bọn họ, Ba Nhĩ Lạc Cách là 1 cao



thủ nặng ký, không ngờ lại bị 2 ngón tay nhẹ nhàng đụng 1 cái gã xuống đất!



Ba Nhĩ Lạc Cách ngã xuống đất mặt mày xám như tro tàn, trợn to con mắt như hổ,



toát ra vẻ mặt khó tin.



Dương Thần ngồi xổm xuống, đưa tay về phía của Ba Nhĩ Lạc Cách, mỉm cười nói:



- Tôi rất ngưỡng mộ tính cách dám nói dám làm của cậu, nhưng lần sau hãy nhớ



lấy, cậu là con người, không phải ngựa hoang, ngựa hoang không biết lùi bước, vì nó là



con ngựa, còn cậu là con người, đừng có nói cái gì “đây là chuyện cậu phải làm”, đó toàn



là những lời nói nhảm, nếu biết rõ đánh không lại, còn tiếp tục liều mạng, vậy thì cậu



không bằng cả súc vật…



Ba Nhĩ Lạc Cách thẫn thờ 1 hồi lâu, mới run run đưa tay ra, vịn lấy Dương Thần.



Dương Thần đỡ gã đứng dậy, vỗ vào vai của gã.



- Trở về đơn vị đi.



Ba Nhĩ Lạc Cách đứng trở lại vào hàng ngũ, cúi đầu xuống, không nói năng gì nữa.



Dương Thần thở dài, nhìn Thái Nghiên đứng ở 1 bên, Thái Nghiên cũng đang nhìn



hắn, lúc này, ánh mắt long lanh của người phụ nữ rõ ràng hơi rưng rưng nước mắt, dường



như cổ cũng hiểu rõ, Dương Thần đang trách cổ không biết thương bản thân.



Dương Thần không bắt buộc Thái Nghiên phải nói gì nữa, lớn tiếng nói với mọi



người:



- Luyện tập ngày thường, tôi sẽ không tham gia, bởi vì trong mắt tôi, các bạn



chẳng khác gì con kiến. Đừng có phẫn nộ, đừng có cảm thấy bị xem thường, đừng có cảm



thấy bị sỉ nhục, thản nhiên đối mặt với lời nói của tôi, các bạn đích thực như con kiến. Kể



cả tôi cũng là kiến đối với 1 số người. Điều này không có gì đáng xấu hổ. Nếu các bạn hy



vọng 1 ngày nào đó, không như Ba Nhĩ Lạc Cách vừa rồi bị tôi dùng 2 ngón tay đụng nhẹ 1



cái thì ngã xuống, vậy thì càng phải nghiêm túc hơn với sự huấn luyện kế tiếp.



Dương Thần nói xong, chỉ về hướng của Molins và Eydlin, nói:



- Tôi sẽ đặt ra kết hoạch huấn luyện cho các bạn. Từ ngày hôm nay, các bạn



chính thức bước vào ngày huấn luyện đầu tiên, không phải huấn luyện thể lực, không phải



huấn luyện trọng lượng, cũng không phải huấn luyện vật lộn, súng ống đạn dược…



Bài học đầu tiên của các bạn là – chạy trốn!



Vừa dứt lời, tất cả học viên với vẻ mặt nghiêm túc, bao gồm cả Thái Vân Thành,



Hải Khiếu, đều xém chút lảo đảo té xuống dưới đất.



Chỉ có Molins và Eydlin nhìn nhau mỉm cười, dường như biết Dương Thần sẽ nói



như vậy ngay từ đầu.