Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 461 : Ánh sao rực rỡ

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Tâm sự của con gái Dương Thần tự nhận là không nghĩ ra được, vì thế nhìn thấy Trinh Tú đột nhiên nổi giận kì l như vậy hắn cũng không bận tâm gì nhiều.



Sáng sớm hôm sau, Dương Thần vừa đi xuống lầu chuẩn bị ăn sáng thì nhìn thấy Trinh Tú đã húp xong bát cháo chuẩn bị đi học. Cứ tưởng trận dỗi tối qua đã qua đi rồi, nhưng không ngờ chỉ mới định chào hỏi mà Trinh Tú đã lườm hắn rồi làm như không nhìn thấy gì cầm lấy cặp sách chuẩn bị đi khỏi.



Vú Vương bưng một đĩa đồ ăn đi tới cười nhìn liếc Trinh Tú mới đi khỏi cửa rồi hỏi Dương Thần:



- Cậu chủ, sao con nhóc này lại giở trò với cậu rồi, chẳng phải trước giờ nó vẫn nghe lời cậu sao?



Dương Thần xua tay:



- Vấn đề này tôi cũng rất muốn biết đáp án.



Lúc này, Lâm Nhược Khê làm việc rất khuya mới về nhà mới chầm chậm đi xuống lầu,dáng vẻ đoan trang khoác trên mình bộ đồ mùa xuân màu đen được cắt may thời thượng, chiếc quần tất với những nụ hoa trắng tinh tế ôm lấy đôi chân xinh đẹp. Đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh, trên tay cầm một chiếc túi màu xám bạc khảm nạm như một người mẫu thời thượng trên đường phố Paris với vẻ lạnh lùng diễm lệ.



Có thói quen mặc kệ để Dương Thần ở một bên, Lâm Nhược Khê đi đến cạnh bàn ngồi xuống đột nhiên nói:



- Người là sao của chiêm bao là vậy!



Dương Thần xém chút nữa thì ngồi lệch ngay ra đất, buồn bực nhìn người vợ ngồi đối diện thầm nghĩ địa vị của mình ở trong nhà này càng ngày càng thấp, mặc dù từ trước đến giờ không hề cao.



Ăn điểm tâm đến một nửa, Lâm Nhược Khê hiếm khi mới lại nói tiếp:



- Chiều qua, có phải anh cùng cô Hàn Quốc Yeon-hee Lee kia có chuyện gì ầm ĩ?



Dương Thần miệng nhét nửa cái bánh màn thầu gật gật đầu “ừ” một tiếng mơ hồ.



Lâm Nhược Khê khó hiểu nhìn Dương Thần trong chốc lát:



- Không ngờ được…Anh cũng có lúc gây chuyện ầm ĩ với gái đẹp.



- Khụ, khụ, khụ…



Dương Thần bị sặc, nước mắt giàn giụa cười đau khổ:



- Bà xã ơi có đáng phải thế không, anh có phải lợn đâu mà nhìn thấy gái đẹp là lên được.



Lâm Nhược Khê nhíu mày:



- Giống lợn lên được là lợn cái.



Dương Thần không hiểu rõ cô gái này sao vẫn còn cố xoáy vào câu này, cười ngượng ngùng:




Tới lầu Bích Vân thì cũng đã vào đêm.



Không còn nghi ngờ gì, buổi tối nay đáng được cả nước chú ý và thậm chí thu hút được sự quan tâm của truyển thông. Bởi vì Christine – ngôi sao thế giới cùng rất nhiều nhạc sỹ, nghệ sỹ nổi danh đều có trong danh sách khách mời ngày hôm nay, hơn nữa tin tức Christine đã chiến thắng thiên hậu Hàn Quốc Yeon-hee Lee ở giải Grammy truyền đi đã làm rất nhiều người đều ngửi thấy có mùi thuốc súng.



Ánh đèn rực rỡ, muôn màu sắc rực rỡ xung quanh lầu Bích Vân, vây đầy xung quanh đó là cảnh vệ và các nhân viên bảo vệ. Bên ngoài là vô số phóng viên và những fan cuồng, quá khích đang không ngừng ấn đèn flash.



Đương nhiên, điều quan trọng không thể bỏ qua là các fanclub của các ngôi sao, trong đó nhiều nhất là fan của hai vị thiên hậu Christine và Yeon-hee Lee, vô số các loại bảng biểu khung ảnh và biểu ngữ làm bằng đèn LED thu hút ánh nhìn, các tấm bảng được giơ cao, các fan cuồng ở đây làm mùa xuân ở Trung Hải lập tức đổi sang mùa hạ.



Dương Thần cảm thấy khó chịu với ánh đèn flash, bước xuống từ xe Lincoln liền lập tức dắt Triệu, Vương hai người đó vào trong sảnh tòa nhà, được sự chỉ dẫn của nhân viên ở đó tiến thẳng vào đại sảnh diễn ra bữa tiệc.



- Sao tôi cảm thấy mình như ngôi sao vậy.



Triệu Đằng ở đằng sau cảm thán.



- Cảm giác thế nào?



Dương Thần cười quay đầu lại hỏi.



Triệu Đằng lắc đầu:



- Không tốt, tôi lại càng không hiểu vì sao có nhiều người muốn nổi tiếng như vậy.



Vương Khiết ở bên cạnh gật đầu đồng ý.



Lúc ba người nói chuyện, trong sảnh không ít người đã đi lên đón, những người này ăn mặc khác nhau nhưng đều là có chung phần kiêu ngạo, là những nhà phê bình, những vị khách quý của Ngôi sao Ngọc Lôi mời đến.



Dương Thần cũng chẳng mấy quen biết gì những người này, còn Triệu Đằng và Vương Khiết hai người phụ trách làm nhiệm vụ mời khách nên cũng có chút quen biết với những người này bèn tiến lên nói chuyện hàn huyên với họ.



Đến lúc hỏi Dương Thần là ai, Triệu Đằng trịnh trọng giới thiệu đó chính là giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi, cũng chính là sếp của y.



Lúc này gần như tất cả giới nghệ sỹ ít nhiều đều tỏ ra kinh ngạc. Phải biết rằng phục trang của Dương Thần không khác gì người qua đường, nhìn dáng điệu không có chút nào giống giới thời thượng, cái bộ dạng ấy cho dù có là thành phần trí thức thì cũng có phần gượng ép.



Tuy nhiên những người này đều là những nhân vật đã thành tinh, lập tức tiến đến nói với Dương Thần vài câu xã giao, dù sao nếu đặt vào thời cổ đại thì Dương Thần cũng được coil à “kim chủ”, còn bọn họ có nổi đình nổi đám thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là “nghệ nhân dân gian” mà thôi.



Dương Thần trong lòng có chán nản nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ chuyện trò như những người bạn cũ câu không có câu mò mẫm.



Rốt cuộc hơn mười phút sau, ngoài ban công của đại sảnh lại truyền tới những tiếng kêu hét chói tai, trong đó có những tiếng kêu nhức óc nhất lại chính là gọi một cái tên:



- Yeon-hee Lee chúng tôi yêu cô.