Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 460 : Đã thân lại càng thân hơn

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Dẫn 2 người cấp dưới ăn xong “bữa tối khao” không đến 50 đồng, Dương Thần



cảm thấy mình thực sự rất có phóng thái của người lãnh đạo, tâm trạng vui vẻ, trong lúc



lái xe về nhà, còn khẽ hát điệu hát dân gian.



Lúc đi vào nhà, mấy người phụ nữ trong nhà cũng đã ăn tối xong hết rồi, Quách



Tuyết Hoa và Vú Vương đang xem phim bộ phát sóng lúc 8 giờ, còn Tuệ Lâm thì ngồi trên



ghế sô pha, trên tay cầm 1 cuốn sổ nhỏ, miệng đang lẩm bẩm gì đó, không thèm để ý đến



tivi đang chiếu gì, có lẽ là đang học thuộc lời ca gì đó.



- Trinh Tú đâu?



Dương Thần không nhìn thấy người nhỏ tuổi nhất trong nhà, liền hỏi.



Quách Tuyết Hoa thực sự đã xem đến say mê, thuận miệng nói:



- Đang làm bài ôn tập chứ đâu, 3 tháng nữa là thi vào cao đẳng rồi.



Dương Thần gật đầu, bước lên cầu thang lên lầu 2, đến trước cửa phòng của



Trinh Tú, gõ cửa.



Được 1 hồi, Trinh Tú mở cửa ra, nhìn thấy Dương Thần, có chút ngạc nhiên, liền



tươi cười hỏi:



- Anh Dương Thần sao lại về nhà sớm vậy?



Từ sau khi vào ở với gia đình này, sắc mặt của Trinh Tú đã tươi tắn và hồng hào



hẳn lên, so với lần đầu tiên gặp mặt, tỏ ra giống con gái hơn. Khi ăn uống đủ dinh dưỡng,



cơ thể cũng nở nang hơn, lúc này ở nhà, tiện tay lấy chiếc chiếc kẹp tóc màu hồng kẹp tóc



lên cao, mặc bộ đồ ngủ vải bông màu trắng rộng thùng thình, nhưng đường cong của bộ



ngực đã lộ ra rõ ràng hơn nhiều.



- Hôm nay đi ăn với đồng nghiệp, ăn xong thì về nhà.



Dương Thần mỉm cười hỏi:



- Ôn tập đến đâu rồi, thi vào cao đẳng có tự tin không?



Trinh Tú trề cái môi nhỏ nhắn.



- Cảm thấy môn khoa học xã hội cũng ổn, còn khả năng nghe tiếng Anh của em



không chuyên cho lắm, nghe được ít quá, còn môn khoa học tự nhiên thì có chút nhức đầu,



em phải làm rất nhiều bài tập mới ôn lại được.



- Môn khoa học tự nhiên thì có thể nâng cao trong thời gian ngắn, môn khoa học



xã hội thì không có vấn đề.



Dương Thần nói:



- Nếu cảm thấy tiếng Anh khó, có thể nhờ chị Lâm Nhược Khê nói cho em nghe,



hoặc là anh cũng có thể giúp em, nhưng anh lại chưa đọc qua cuốn sách nào, chỉ biết nói



lại thôi, bởi vậy, để chị Lâm Nhược Khê chỉ em sẽ tốt hơn.



- Như vậy có được không…



Trinh Tú do dự nói:



- Cảm thấy chị Lâm Nhược Khê rất là bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn.



- Chị ấy là không có việc gì nên kiếm việc làm thôi, giả vờ như bận lắm, em cứ



nhờ chị ấy, như vậy chị ấy mới có nhiều thời gian ở nhà hơn.



Dương Thần điệu bộ tỏ ra như không có chuyện gì.



Cặp mắt to của Trinh Tú chớp mấy cái, bỗng cười:


- Anh Dương Thần! Anh nói vậy em giận anh đó!



Trinh Tú bĩu môi, tức giận nói.



- Được rồi, anh không nói.



Dương Thần ngượng ngùng vẫy vẫy tay.



- Sao thằng đó lại quen em vậy, không lẽ nó học chung với em à?



- Không phải.



Trinh Tú buồn bực nói:



- Thằng đó mới đến từ Yến Kinh mấy ngày trước, nhưng mới vào trường đã thành



lập 1 tổ chức côn đồ tên là “Thanh Long Đường” gì đó, thằng đó điệu bộ rất là giàu có, rất



nhiều tên lưu manh trước đó cũng không dám chọc nó. Thằng đó học ở lớp khác, nhưng



không biết tại sao, ngày hôm đó em ăn cơm ở phòng ăn, nó đi ngang qua thì bỗng nhiên



nói muốn em làm bạn gái của nó… em ghét nhất là côn đồ, anh Dương Thần biết mà!



Dĩ nhiên Dương Thần biết, ý của Trinh Tú nói khoảng thời gian cô bé làm “cô bé



bất lương”, vết thương của cô bé từ chuyện đó, đích thực khó mà xóa nhòa, cô bé căm



ghét thiếu niên hư cũng là rất bình thường.



- Nếu đã không thích, vậy lần sau để anh nói với nó, để nó không đến làm phiền



em nữa.



Dương Thần vuốt tóc của Trinh Tú, gật đầu nói.



Trinh Tú hoài nghi hỏi:



- Anh Dương, tại sao nó gọi anh là anh anh rể? Anh và chị của nó…



Dương Thần nhếch miệng, vuốt mũi.



- Điều này… em cũng biết đó, anh Dương của em… hì hì…



- Hừ.



Trinh Tú tỏ ra điệu bộ “biết anh rồi”, trừng mắt nhìn Dương Thần.



- Đúng là con mèo đa tình.



Dương Thần chỉ vào trán của Trinh Tú.



- Nói gì vậy, dám nói anh như vậy hả, có tin ngày mai anh kiếm lại người nào đó



gả em cho nó không?



- Em không muốn gả chồng đâu, anh Dương chắc chắn không nỡ.



Trinh Tú trầm tĩnh lại, cười đùa nói.



Dương Thần bĩu môi.



- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà anh không nỡ chứ.



Sắc mặt của Trinh Tú bỗng thay đổi, hỏi khẽ:



- Anh Dương muốn em gả chồng đến như vậy sao?



- Hả?



Dương Thần sững sờ 1 hồi, không biết tại sao Trinh Tú lại hỏi như vậy.



Trinh Tú dường như nghe thấy câu trả lời thừa nhận, khuôn mặt hơi tủi thân, dặm



chân 1 cái.



- Anh Dương là hư hỏng nhất!!



Nói xong, cũng mặc kệ bộ dạng kinh ngạc của Dương Thần, chạy về phòng của



mình.