Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 473 : Giúp tiêu hóa
Ngày đăng: 14:05 19/04/20
Trong phòng xép tổng thống trên tầng đỉnh của khách sạn Bích Vân Trung Hải, ánh đèn dịu chiếu lên tấm thảm bằng lông của cừu của Địa Trung Hải, hoa văn phức tạp xinh đẹp tựa như những đóa hoa tươi tắn.
Trong không khí tràn ngập hương thơm của phụ nữ nhàn nhạt, hơn nữa lẫn lộn mùi thơm ngọt của trà xanh, khiến cho người ta vui tươi thanh thản.
Christine mặc trên người chiếc áo ngủ sợi tơ màu xám với mái tóc dài xõa xuống, tựa như một điêu khắc cấp đại sư hoàn hảo nhất thế gian, mỗi một đường cong đều lộ rõ sức quyến rũ khiến người ta say sưa.
Ngồi trên ghế bằng da thật, Christine cầm tay cái tách sứ cao cấp với hình vẽ bông hoa, đang thưởng thức trà xanh Long Tỉnh do chuyên gia mang lên, đang hưởng sự tĩnh lặng của cuộc sống về đêm một cách đầy thỏa thích.
Tuyệt nhiên không phải vì trong phòng chỉ có mình Christine, mới có vẻ yên tĩnh như vậy chẳng qua một cô gái khác ngồi cạnh Christine lại im hơi lặng tiếng tựa như một cành hoa Bách Hợp dựng đứng dịu dàng.
Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế dành cho khách bằng vải dệt, trên tay cầm tách trà thơm nhưng lại chưa nhấp nháp nửa ngụm, dường như trong lòng có chút băn khoăn mà ngồi đó.
Hai người im lặng ngồi rất lâu, rốt cuộc Christine không chịu được mở miệng hỏi:
- Tôi phải xưng hô cô như thế nào? Lâm tổng? Em dâu? Hoặc là gọi thẳng cô Nhược Khê?
Lâm Nhược Khê hơi sửng sốt, há miệng ra hỏi:
- Cô…Rất thân với hắn, phải không?
- Có thể nói như vậy, sự thật chúng tôi cũng chỉ quen biết bốn hoặc năm năm, nhưng vì hắn mới ngoài hai mươi tuổi, mới sống được không bao lâu, cho nên, phải nói là dài.
Christine thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê nghe cảm thấy có chút không giống ai, cái gì gọi là “hắn mới ngoài hai mươi tuổi’’ “sống không bao lâu’’ người phụ nữ trước mắt chẳng phải cũng chỉ ngoài hai mươi mấy tuổi, không lẽ không phải sao?
Nhưng Lâm Nhược Khê lại không để ý nhiều đến cái này và nói tiếp:
- Tôi chưa từng gặp qua, bạn của hắn…Cô là người thứ nhất, người xuất hiện như người quen của hắn.
Christine nghe được câu này, không khỏi giật mình mà hỏi:
- Chẳng lẽ hắn không có dẫn cô đi gặp những người bạn cùng phe cánh với hắn? Theo lý bọn họ cần phải gặp cô vội mới đúng, cô là người vợ do hắn chọn.
- Bọn họ.
Lâm Nhược Khê hỏi dò:
- Bọn họ là người như thế nào?
Chritine cười lên khanh khách:
- Tôi hiểu rồi, hôm nay cô đến là muốn tìm hiểu người chồng thương yêu là người đàn ông như thế nào, hoặc là nói muốn biết về quá khứ của hắn phải không?
Giữa khoảng thời gian này chỉ có mười mấy giây, người đàn ông lại chạy một vòng qua lại giữa hai nhà hơn nữa còn mang lại hai mâm thức ăn? Nên biết, chưa nói đến giữa lộ trình phải vượt qua mấy chục mét, còn phải trèo qua hàng rào, ra vào phòng nữa.
Dương Thần gật gật đầu, vào trong nhà, đặt hai mâm thức ăn trên bàn lại nói:
- Em hãy cho hâm nóng trước, anh đi bới chút cơm đến, rất nhanh.
Nói xong, Dương Thần lại chạy về.
Ánh mắt Mạc Thiện Ny nhìn theo Dương Thần đi ra cửa, lại quay qua nhìn thức ăn trên bàn, giống như đang nằm mơ.
Một thứ ấm áp phức tạp khó tả tràn ngập trong lòng…Trong chớp mắt biến ra món ăn ngon, có lẽ, lãng mạn như vậy, cũng chỉ có người đàn ông khác thường này có thể mang đến cho mình.
Chỉ chốc lát sau, Dương Thần lại mang đến một bát cơm và một đĩa rau cải, vốn là muốn đi lấy thêm một ít, nhưng Mạc Thiện Ny lại ngăn hắn lại, chuyện chuyển tải đồ ăn im hơi lặng tiếng này, nghĩ kỹ thật sự cũng còn chút quái đản.
Sau khi hâm nóng thức ăn trong lò vi ba, Mạc Thiện Ny ăn khuya tại bàn ăn lại không giống như ăn khuya, mà Dương Thần thì đầy thích thú ngồi ở đối diện, dường như nhìn phụ nữ ăn thì có thú vui không tầm thường.
Trong đại sảnh, ngoài tiếng lắc lư của chiếc đồng hồ kiểu cũ treo trên vách tường, im phăng phắc, tuy Mạc Thiện Ny rất đói, nhưng lúc ăn lại không phát ra âm thanh quá lớn, trái lại đang ăn cơm bị Dương Thần nhìn vào chằm chằm, trong lòng có chút ngọt ngào đồng thời, cũng khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.
Gần hai mươi phút sau, Mạc Thiện Ny dưới sự yêu cầu của Dương Thần, buộc phải ăn hết hai chén cơm, khó lắm mới ợ được một cái, mặt mày đỏ thẫm.
Dương Thần rất là “Phục vụ chu đáo’’ lại đem tất cả thức ăn về, còn về phần sáng mai vú Vương nhìn thấy đồ ăn bị tiêu diệt, có khiến vú Vương sợ không, chuyện đó hắn không quan tâm.
Mạc Thiện Ny thấy Dương Thần đem đồ ăn đi, vốn tưởng rằng hắn sẽ không trở lại, đang tính đóng cửa, Dương Thần lại quay về trước mặt mình.
- Anh…Sao anh lại trở về?
Mạc Thiện Ny bĩu môi hỏi.
Dương Thần cười xấu xa hỏi:
- Bé ngoan, ăn no chưa?
Mạc Thiện Ny bĩu môi:
- Có thể không ăn no sao? Bị anh nhét đầy rồi.
- Nếu ăn no, chắc hẳn là sức lực dồi dào.
Nụ cười trên khóe môi Dương Thần càng hiện rõ:
- Bằng không…Hoạt động thể dục một chút giúp tiêu hóa?