Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 472 : Tựa như nhiều năm trước

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Sau khi hệ thống lại tình huống đã xảy ra, Đường Uyển chẳng những không được chút nhẹ nhàng ngược lại tâm trạng càng nặng nề thêm.



Mặc dù đoán được phần nào ý đồ thật sự của hung thủ, lại đau khổ phát hiện, cũng không thể ngăn chặn những hành động xấu đi thật sự có hiệu quả.



Chỉ cần bệnh trạng của Đường lão gia một ngày không khỏi, chẳng khác nào trong nhà không có chủ, Đường Hoàng đã đến Trung Hải để khiêu khích một cách trắng trợn, không cần phải nói bên kia Yến Kinh cả đống sự việc lung tung lộn xộn, lòng người chia rẽ, cuộn trào mãnh liệt.



Lúc từ nhà Đường Uyển rời đi, Dương Thần đang nghĩ muốn xoa dịu người phụ nữ tội nghiệp này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như ngoài việc giúp cô ấy một phen không có cái gì để nói, có lẽ Đường Uyển cũng không muốn mình xem cô ây là kẻ yếu đuối, cũng không nói thêm cái gì.



Lúc về đến nhà, đã đang là giờ cơm chiều, Dương Thần thấy mình cả ngày chỉ lo bận tháo giỡ máy nghe trộm, không khỏi có chút tự giễu.



Đợi đến lúc dọn cơm, Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê không về nhà như ngày thường, dường như vú Vương sớm biết được Dương Thần sẽ nghĩ việc này, cười nói:



- Tối nay tiểu thư đi đến chỗ tiểu thư Christine, nói là bàn chút việc với cô ấy, cho nên không về ăn cơm, không cần đợi.



Vốn là Dương Thần tưởng Lâm Nhược Khê là làm việc tăng ca linh tinh, vừa nghe là đi tìm Christine vẻ mặt liền xám lại…



Người phụ nữ điên khùng ấy, sẽ không lại nói, những chuyện không nên nói một cách không che đậy? Dương Thần càng nghĩ càng thấy có thể, nhưng mình cũng không thể ngăn cản Lâm Nhược Khê đến gặp người ta, đành phải yên lặng ăn cơm, trong lòng đang mong Christine sẽ không nói quá nhiều.



Quách Tuyết Hoa nhìn thấy Dương Thần như vẻ băn khoăn, không khỏi buồn bực hỏi han:



- Con trai, sao Nhược Khê đi gặp Christine như làm con bị kích động, đây chẳng phải rất kỳ lạ sao?



Dương Thần khoát tay một cách miễn cưỡng, ra hiệu không có chuyện gì nói:



- Hơi bất ngờ, dù sao Nhược Khê rất ít khi tìm người lạ để trò chuyện.



- Tại sao là nói chuyện phiếm, có lẽ là công việc chứ.



Quách Tuyết Hoa hỏi ngược lại.



Dương Thần sửng sốt ngẫm nghĩ lại cũng phải, cũng không chừng vợ mình đi gặp cô ấy chẳng qua là trong công việc, có lẽ mình thật sự nghĩ ngợi quá nhiều.



Cơm nước xong, cùng với mẹ mình và vú Vương xem tivi một lát, Dương Thần về phòng mình, tính sơ qua chênh lệch múi giờ, thời gian lúc này, bên Âu Châu hẳn là giữa trưa, bèn mở máy tính, đăng nhập vào công cụ video tán gẫu thường dùng.



Chỉ chốc lát, Solon tóc đỏ xuất hiện ở màn hình, với vóc dáng cao to ăn mặc bộ veste màu đen, rất có sức sống, hướng chào Dương Thần bằng cách chào quân đội.



- Minh Vương các hạ, đột nhiên tìm tôi, có lệnh quan trọng sao? Solon hỏi thẳng.



Dương Thần nhìn cách ăn mặc của Solon một lát, cười nói:



- Tôi nhớ cậu ghét mặc vest, sao tự nhiên lại trịnh trọng như vậy?


- Tôi đây là nói nghiêm chỉnh.



- Tôi cũng không nói đến cái khác.



Jane nheo nheo mắt cười duyên:



- Đợi tôi tham dự xong hôn lễ của tụi Isabela, tôi lập tức mua vé máy bay đi Hoa Hạ, lúc đó anh phải đến đón tôi đấy.



- Đón cô thì không thành vấn đề, nhưng chuyện Andre xảy ra như vậy, sự an toàn cùa cô phải chăm sóc tốt, tôi không muốn cô đến giúp bạn tôi, lại vì thế mà bị thương tổn.



Dương Thần nghiêm chỉnh nói.



- Không phải có anh ở đó sao, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cho tôi, thì giống như vài năm trước, lúc chúng ta mới gặp nhau đầu tiên, anh cũng bảo vệ tốt cho tôi và mẹ, không phải sao?



Jane dường như hồi tưởng lại cái gì, đầy vẻ nhớ nhung nói.



Dương Thần mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra, cười nói:



- Tôi không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh cô.



Jane cười khanh khách nói:



- Anh cũng không cần lo lắng, đương nhiên tôi có cách để bảo vệ sự an toàn của mình, chẳng lẽ anh còn chưa tin tôi sao, tôi đúng là một trong những người phụ nữ thông minh nhất thế giới.



- Điều này cũng phải.



Dương Thần đống ý gật đầu lại nói:



- Chắc cô có quan hệ rất quan trọng với bên Johan Hopkins nước Mỹ, cô nói chuyện với bọn họ, đừng làm lớn chuyện cái chết của Andre, kiện cáo gì đó hãy bỏ qua, cuối cùng chắc chắn sẽ có sự giải thích với bọn họ.



Jane vâng một tiếng:



- Tôi hiểu, anh yên tâm, Johan Hopkins với tôi có rất nhiều việc hợp tác quan trọng, bọn họ không dám phật ý tôi.



Nghe Jane nói vậy, Dương Thần cảm thấy không có gì còn phải lo nghĩ, sự thật hắn cũng chẳng qua là nhân tiện đem sự việc ra nói, kết quả cụ thể sự việc như thế nào, hẳn cũng không muốn can dự nhiều.



Dưới cái nhìn của Dương Thần, giúp đỡ Đường Uyển chẳng qua là chút chuyện không đáng kể, cho dù dưới mắt người ngoài, hàng loạt động tác như vậy, sẽ lại là nhiệm vụ vô cùng khó khăn.



Sau khi chào tạm biệt với Jane, Dương Thần liền tắt máy vi tính, cảm nhận được căn phòng đen tối đều tĩnh lặng đi, bỗng nhiên Dương Thần cảm thấy có chút mất hứng rõ ràng, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, Dương Thần vỗ trán, chính mình thật đúng là ngày càng ngu xuẩn, sao mình phải ở lại trong phòng một cánh tội nghiệp như vậy, phải biết là, hai cô người tình đều đã ở sát vách nhà mình, chẳng lẽ vượt qua bức tường lại khó đến như vậy sao?



Nghĩ đến đây, trên khóe miệng Dương Thần bứt lên một cái cười xấu xa, quay đầu qua, ánh mắt hướng về phía ban công…