Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 486 : Cùng là người lưu lạc chân trời

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Bên ngoài trại an dưỡng là mảng rừng cây lớn, đang là màu xuân, chim hót líu lo,



phong cảnh xanh biếc một màu, phong cảnh thật là đẹp.



Dương Thần ngồi ở bên cạnh bìa rừng, trong một cái đình có vẻ đã có từ rất lâu,



hình như ngày thường không có ai ngồi, trên ghế tất cả là tro bụi. Tuy nhiên Dương Thần



cũng bất đắc dĩ ngồi xuống.



Người đàn ông trung niên đứng ở một đình khác, mặc áo sơ mi trắng, quần âu



màu đen, gương mặt phong sương vài phần cảm khái, trầm mặc, dường như đang suy



nghĩ nên nói gì.



Một nam nhân trẻ tuổi đứng bên ngoài đình, sắc mặt lạnh lùng, trạm thẳng tắp,



thỉnh thoảng liếc mắt Dương Thần một cái, ánh mắt có chút phức tạp.



Hai người này, một người đã theo đuổi Đường Uyển mấy chục năm mà không



được, phụ thân thân sinh ra Đường Đường - Phương Trung Bình, người còn lại là vệ sĩ của



ông, lúc trước bị Dương Thần thẳng tay trừng trị.



Dương Thần nhìn thấy hai người hiện tại ở của trại an dưỡng, kỳ thật là có chút



không ngờ. Trên thực tế, hắn nghĩ hết đời này cũng không bao giờ còn cùng với Phương



Trung Bình có bất kì qua lại nào nữa, không phải vì ghét Phương Trung Bình như thế nào,



nam nhân này vẫn tu dưỡng vô cùng tốt. Mặc dù vì ngay từ đầu đã có địa vị cao mà không



coi ai ra gì. Nhưng tránh voi chẳng hổ mặt nào.



Chẳng qua, vì quan hệ của Đường Uyển, quan hệ của hai người có chút tế nhị.



Đường Uyển không tiếp nhận Phương Trung Bình theo đuổi cô mười mấy năm, lại



chủ động bày tỏ thiện ý với người quen chưa đươc một năm – Dương Thần. Điều này từ



góc độ của Dương Thần mà xem, cũng không phải đàn ông bình thường có thể chịu đựng



được.



Nếu không phải Phương Trung Bình cũng rõ ràng, hắn là ai cũng đắc tội không



nổi. Sớm đã nghĩ cách cho người băm ra làm trăm thây vạn đoạn.



Cho nên, mắt không thấy lòng không phiền. Phương Trung Bình chủ động tìm



mình nói chuyện, Dương Thần cảm thấy rất kinh ngạc.



Hồi lâu, Phương Trung Bình dường như đã xem đủ phong cảnh thơ mộng, xoay



người lại, hơi có chút cảm hoài nói:



- Lại nói tiếp, lần đầu tiên thấy Đường lão gia. Vẫn như ngày tôi còn nhỏ, khi đó



cha tôi đưa đi Yến Kinh, một lần vô thức đã hai mươi mấy năm trôi qua rồi.



Dương Thần không nói lời nào, yên lặng nghe, hắn biết Phương Trung Bình còn



chưa nói xong.



- Trong đầu của tôi, vẫn lưu giữ ấn tượng của Đường lão gia, nói năng thận trọng,



không thị uy. Một bề trên thân thể cường tráng trước đó vài ngày đi Yến Kinh họp, vốn định



đi tiếp một chút, lại không muốn nghe thấy tin tức. Đường lão gia được đưa đến Trung Hải




dẫn.



Đường Uyển vốn có khuôn mặt đẹp lạ thường, đám người hỏi han nhiều không



dứt.



Cuối cùng, vừa mới tròn hai mươi, Đường Uyển quyết định lựa chọn một người



không muốn tiết lộ, thụ tinh nhân tạo, sinh hạ một đứa bé.



Sự việc như vậy, gần như có thể tính là sự việc đặc biệt gây xấu hổ, nhưng Đường



Triết Sâm lại không hề phản đối, ông lập tức đè nén mọi nguồn tin tức lại, giao cho Đường



Uyển xử lý gia tộc, khiến Đường Uyển thành người thừa kế có quyền thế nhất của Đường



gia.



Kể từ đó, việc Đường Uyển có đứa nhỏ, khiến cô không vì đám hỏi mà cảm thấy



phiền toái. Rước lấy sự chê cười của người khác. Nói bọn họ thuần túy vì bối cảnh Đường



Gia mới phải cật lực theo đuổi Đường Uyển để Đường Uyển có thể danh chính ngôn thuận



ở lại Đường gia. Đồng thời quản lý cơ nghiệp, còn chăm sóc em trai Đường Giác. Chẳng



qua vì người trong nội tộc làm ngược lại với cô ấy rất nhiều. Đường Uyển mấy năm nay



vẫn chỉ hoạt động tại Giang Nam…



Theo lời tự thuật của Phương Trung Bình, Dương Thần đại khái thăm dò hậu quả



tiếp theo.



Nhớ tới lúc vừa gặp mặt vài lần, Đường Uyển đúng là có kính trọng nhưng giữ



khoảng cách với đàn ông, đúng là bởi vì tâm lý lúc nhỏ mà tạo thành.



- Cô ấy là người phụ nữ đáng thương.



Phương trung Bình thở dài, từ đáy lòng nói một câu.



Dương Thần ngẩng đầu, nhìn ông ta một cái:



- Anh cũng là người đàn ông đáng thương.



Phương Trung yên ổn giật mình, lập tức cười ha hả một tiếng:



- Đúng vậy, cùng là người lưu lạc chân trời.



Dương Thần nhìn Phương Trung Bình vừa cười vừa khóc, cũng có chút không cam



lòng. Nhưng tóm lại chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, hắn cũng không tiện nói



thêm gì, bèn nói:



- Nếu không có việc gì khác tôi đi trước.



Phương Trung Bình quay lưng đi. Dường như không muốn nhìn thẳng vào Dương



Thần, gật gật đầu.



Dương Thần chậm rãi bước đến bên xe mình, khi mở cửa xe, quay đầu nhìn lại



thấy một nam nhân thẳng tắp đứng trong đình. Lại nhìn thoáng qua, nhìn trại an dưỡng



bình tĩnh không tiếng động, trong mắt chảy qua vài tia phức tạp, mới quay đầu ngồi vào



trong xe.