Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 488 : Anh rất tàn nhẫn!
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Sắp đến thời gian ăn cơm, Dương Thần nói hết lời khuyên Christine là đi ra chờ xe
lửa, người phụ nữ thẳng thắn này, nếu không ngăn cản, để cô nói một đống trong nhà của
mình. Chính mình sẽ bị khinh bỉ vô hạn, Dương Thần cũng không muốn địa vị cao trong gia
đình của mình lại bị hạ thấp.
Đương nhiên, tiễn khách một cách tốt đẹp, không thể thiếu vài câu Quách Tuyết
Hoa nhắc tới. Nhưng Dương Thần cũng tập mãi thành thói quen máu mủ tình thâm. Tuy
rằng ngăn cách nhau không ít, nhưng trải qua mây giờ gặp mặt, dần dần thói quen thành
tự nhiên.
Mọi người trong nhà ngồi xuống, đang muốn ăn, Dương Thần mới kỳ lạ phát hiện.
Trên bàn ăn không có Lâm Nhược Khê.
Theo lý thuyết, Lâm Nhược Khê mỗi lần đến lúc này đều sẽ ra ăn cơm chiều, dù
sao cô cũng rất ít đi tiếp khách. Lúc trước còn tưởng vợ mình ở trên lầu làm việc, giờ phút
này xem ra không phải như vậy.
- Mẹ, Nhược Khê đâu?
Dương Thần không kìm được hỏi một câu.
Ngày thường Lâm Nhược Khê tan sở về nhà rất sớm, làm việc và nghỉ ngơi rất ổn
định, Dương Thần không lo lắng lắm. Nhưng đột nhiên một lần không về nhà ăn cơm. Hắn
vẫn khá thấp thỏm muốn biết Lâm Nhược Khê có sao không. Dù sao cũng là phú bà chủ
của tài sản hàng tỉ đồng. Nếu không vô cùng khiêm tốn, ba ngày lên hai đầu báo là chuyện
vô cùng tầm thường. Làm sao có thể nói không gặp là không gặp luôn, chắc sẽ không xảy
ra chuyện gì.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương nhìn nhau hé miệng cười mới nói:
- Còn tưởng là con một mình ăn cơm, coi như có lương tâm nghĩ đến vợ.
Dương Thần có chút xấu hổ, ngày thường ở nhà vì Lâm Nhược Khê lãnh đạm, bản
thân cũng không chủ động nói gì. Xem ra bề trên không đề cập tới, không có nghĩ là họ
bằng lòng tình trạng như vậy, huống chi hai người còn không ngủ chung phòng.
- Cái này làm sao con có thể quên được.
Dương Thần nói.
- Cậu, tiểu thư vừa rồi có gọi điện, hình như ngày mai có chuyện quan trọng,
không có nhiều thời gian để làm việc, cho nên hôm nay phải tăng ca, hoàn thành nốt một
số văn kiện. Chiều không về nhà ăn cơm.
Vú Vương nói.
đói mà chết.
Dương Thần có chút thẹn đỏ mặt tay trái sờ sờ cằm, cười nói:
- Lời này nói như thế nào... Nhưng anh vẫn quan tâm bảo bối Nhược Khê của anh,
người phụ nữ khác làm sao so với em được. Em và anh còn có giấy đăng lý kết hôn chính
thức với nhau phu nhân ạ.
- Không hiếm.
Lâm Nhược Khê nghiến răng nghiến lợi.
- Anh mang tài liệu trả ngay cho tôi, lập tức ra ngoài, tôi sẽ coi như không có
chuyện gì.
Dương Thần sắc mặt nghiêm:
- Không được, anh đã nói với em nhiều lần rồi, làm việc không thể liều mạng như
vậy, mặc kệ em phải thức đêm cũng được, suốt đêm cũng thế. Em phải ăn cơm trước đã,
anh không cho phép em ngược đãi bản thân như vậy.
- Anh...
Lâm Nhược Khê chỉ một tay vào Dương Thần, muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới
Dương Thần da mặt dày, lại cảm thấy không có gì.
Dương Thần nhìn bộ dạng tức giận của Lâm Nhược Khê, mỹ nhân băng sơn kiều
thái thật đúng là mê hoặc lòng người, khóe miệng lập tức nở một nụ cười, ra vẻ tự hỏi một
lát sau. Cong lưng, dịu dàng nói:
- Bảo bối, hay là như vậy. Nếu em đáp ứng anh một việc, anh sẽ không quản em
ăn hay không ăn cơm, hơn nữa anh liền lập tức về nhà.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nói:
- Dựa vào cái gì mà tôi phải đáp ứng anh một việc, tôi lại không nợ anh cái gì. Lần
trước hỏi mượn tiền anh, tôi đồng ý với anh. Nội trong một năm không so đo gì với tình
nhân của anh, chung sống hòa bình, tôi đã làm được. Đối với Sắc Vi cũng tốt, với An Tâm
cũng tốt, đều lịch sự. Chẳng lẽ anh không thấy anh rất tàn nhẫn hay sao?
- Luôn miệng nói anh là chồng tôi, anh chính là người chồng như vậy sao? Lần này
anh còn muốn tôi đáp ứng cái gì nữa? Bởi vì tôi không muốn ăn cơm, tôi cần làm việc, anh
muốn tôi đáp ứng anh chuyện gì? Anh ly hôn với tôi được rồi.
Nữ nhân nói rõ ràng từng chữ một, giống như nhiều giọt băng rơi xuống, rơi
xuống trong không khí...