Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 489 : Có phải?

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Liên tiếp nghe những lời nói nhàn nhạt, lại vốn là mang ý cười Dương Thần hoàn



toàn ngây người, trầm mặc hồi lâu, trên mặt có vài phần chua xót bất đắc dĩ.



- Là anh không đúng, anh biết anh rất vô sỉ.



Dương Thần tự cười giễu, mới ngẩng đầu nói:



- Anh biết em rất tủi thân, cho nên… Anh không thể ly hôn với em, anh sẽ bồi



thường thương tổn cho em, sau đó làm em hạnh phúc hơn.



- Hạnh phúc? Tôi không cần, chỉ cần anh đừng đến làm phiền tôi, tôi cảm thấy mỹ



mãn lắm rồi.



Lâm Nhược Khê cười nhạo, trong con ngươi lộ ra vài tia trong suốt.



Dương Thần lắc đầu:



- Không được, bồi thường là bồi thường, anh sẽ đối tốt với em. Nhưng bây giờ em



nhất định phải ăn cơm, đây là hai chuyện khác nhau.



- Anh…Đồ khốn nạn.



Lâm Nhược Khê tức giận không ngừng, kết quả là tình hình vẫn xấu như vậy.



Dương Thần nhún vai cười nói:



- Như vậy, Nếu bảo bối Nhược Khê hôn anh một cái, anh sẽ đi luôn, không cần cầu



em ăn cơm.



Nghe xong lời này, khuôn mặt Lâm Nhược Khê lập tức đỏ hồng, ánh mắt né tránh,



nghiến răng nói:



- Dựa vào cái gì, anh có thể xảo trá như vậy.



- Chậc chậc, vợ hôn chồng, chuyện này có gì xảo trá.



Dương Thần bĩu môi lắc đầu thở dài.



- Đây là xảo trá..



Lâm Nhược Khê nói từng chữ một.



Dương Thần gãi gãi ót, nói:



- Vậy được, em ăn cơm ngay lập tức, và hôn anh một cái. Chọn một trong hai cái



này, em chọn cái nào?



- Tôi… Vì sao nhất định tôi phải chọn cái việc không công bằng này?



Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng đau đầu, người này không hiểu ra làm sao cả.



Dương Thần không nói, một bàn tay xoay ghế tựa lưng đỡ lấy Lâm Nhược Khê, tay



kia thì đỡ bàn làm việc, thân thể cong xuống, mặt hướng vào mặt Lâm Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê cảm thấy Dương Thần đột nhiên sát vào mình, một hồi bối rối. Má



lúm đồng tiền kiều diễm đỏ ửng, mở to đôi mắt ngập nước, hơi thở có chút dồn dập.
phát hiện.



Tiếp tục ăn một lát, Lâm Nhược Khê dường như hạ quyết tâm gì, lại nói



- Vài ngày nữa đi Paris, em đi cùng anh.



- Cái gì?



Dương Thần còn tưởng mình nghe lầm.



- Em nói, thời trang Paris, em sẽ đi cùng anh.



Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói xong, dường như không tình nguyện lắm:



- Em vừa mới nghĩ một chút, vẫn là lo lắng anh làm hỏng danh tiếng công ty



chúng ta. Em không an tâm, thế nên em sẽ đi với anh nếu không không có ai trông coi



anh, có khi anh lại gây tai họa.



Dương Thần ha hả mỉm cười, nói vui:



- Muốn đi trăng mật với ông xã thì cứ nói thẳng, Paris quả là nơi tốt, thế nào cũng



phải đi công tác, anh hiểu, kỳ thực bảo bối Nhược Khê vẫn rất yêu anh.



Lâm Nhược Khê một hồi khó thở, người này thật là da mặt rất dày, ghét bộ mặt



tiểu nhân đắc chí hiện giờ. Sao mình lại lấy một kẻ như thế làm chồng? Cùng lúc trong



lòng cay đắng than thở. Bụng trướng khí, căng thẳng không ăn được cơm.



- Em ăn no rồi, anh tránh ra, em phải làm việc rồi.



Lâm Nhược Khê buông bát đũa, nói.



- Nhanh như vậy mà no rồi? Ăn nhiều một chút, còn có rất nhiều thịt.



Dương Thần chỉ vào bàn còn rất nhiều đồ ăn.



Lâm Nhược Khê nheo mắt, đôi mắt vô cùng lạnh lùng như băng hàn.



Cả người Dương Thần không được tự nhiên, mỉm cười, đứng lên ra khỏi ghế cho



Lâm Nhược Khê ngồi, đồng thời đi đến bên bàn thu dọn bát đũa.



Lâm Nhược Khê trở lại ghế ngồi, cầm văn kiện ban nãy bị Dương Thần giật lấy, lại



còn đọc lên, nháy mắt mặc Dương Thần ở một bên, không hề phản ứng.



Dương Thần khẽ thở dài một cái, cười cười, thu dọn xong đồ ăn. Liền nhẹ nhàng



ra khỏi văn phòng, hắn cũng biết, nếu còn tiếp tục quấy rầy, Lâm Nhược Khê sẽ phát hỏa,



cũng may nữ nhân ăn cơm, hắn không còn gì lo lắng, ít nhất cũng không đói bụng lắm.



Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, trong phòng lại im ắng. Những việc vừa xảy ra



liên tiếp, giống như ảo mộng bình thường.



Hồi lâu qua đi, Lâm Nhược Khê nâng tay lên, đôi mắt như nước mùa thu mắt về



phía cánh cửa văn phòng đã đóng, ánh mắt thất thần.