Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 612 : Hoa hậu trường
Ngày đăng: 14:07 19/04/20
Lưu Minh Ngọc khẽ nhíu mày, dường như lo lắng công ty có việc gấp tìm cô, nhưng vẫn đi ra lấy điện thoại di động.
Nhìn dãy số, Lưu Minh Ngọc dường như nhẹ nhàng thở ra, nhận điện thoại nói:
- Hải Lệ, sao lại gọi cho tôi lúc này?
Nghe giọng nói của Lưu Minh Ngọc, chắc hẳn là người quen.
Hàn huyên một lát với người phụ nữ tên Hải Lệ kia xong, sắc mặt Lưu Minh Ngọc hơi có chút trù trừ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp lại, như là đã đồng ý chuyện gì.
Dập máy xong, Lưu Minh Ngọc không đợi Dương Thần hỏi, đã nói:
- Hải Lệ là bạn học đại học của em, cũng là bạn tốt của em, cô ấy mời em tham gia một cuộc tụ tập đơn giản, lớp trưởng đại học của em từ Tô Tỉnh trở về công tác, bởi vì không có nhiều thời gian lắm cho nên muốn buổi chiều mọi người cũng tụ tập một lúc.
Dương Thần thấy có chút vui vui, hắn vốn không đi học ở đây, đối với “bạn học” cảm thấy rất xa lạ, cho nên nghe thấy Lưu Minh Ngọc tham gia tụ tập với bạn học, hắn cảm thấy hơi ngưỡng mộ.
- Vậy em đi đi, dù sao mấy ngày này anh cũng rảnh, chờ em tụ tập xong, anh lại đi chơi với em.
Dương Thần cũng không muốn cản trở buổi tụ tập hiếm có của người ta.
Lưu Minh Ngọc hé miệng nói:
- Dương Thần, anh đi cùng em.
Dương Thần sửng sốt:
- Việc này… có được không?
- Có gì mà không được, bạn học tụ tập, mang bạn trai đi cùng thì có sao, hơn nữa cũng không ai nói là không được đi.
Lưu Minh Ngọc nói xa xôi:
- Các bạn học của em rất nhiều người đã kết hôn, trước kia đi tụ tập, toàn là em đi một mình… đi cũng thấy hơi kỳ kỳ.
Dương Thần giật mình, hóa ra là Lưu Minh Ngọc muốn hắn đi cùng cô giữ thể diện, nhưng cũng không sao, chính mình cũng là người đàn ông của cô ấy, hơn nữa chính mình cũng muốn hiểu thêm những người phụ nữ quanh mình, tất nhiên là được đi tiếp xúc các mối quan hệ của các cô ấy là tốt nhất.
- Vậy có cần phải mặc vest đeo caravat không?
Dương Thần hơi băn khoăn hỏi.
- Sao phải mặc vest đeo caravat?
Dương Thần cũng không ngốc, Chu Khang Vũ này đối với mình có địch ý, nghĩ là anh ta là một trong những người theo đuổi Lưu Minh Ngọc như hổ rình mồi, vì thế cười nói:
- Gần một năm, nhưng mà chũng tôi đều rất bận, cũng không có nhiều thời gian cùng ra ngoài.
Chu Khang Vũ gật gật đầu, lại hỏi:
- Kẻ hèn này ở Tô Tỉnh làm Phó trưởng ban ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, không biết tiên sinh Dương làm chức vụ gì ở Ngọc Lôi? Tiên sinh có thể được hoa hậu trường ta ưu ái, chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Lời nói này hiển nhiên là có ý bộc lộ tài năng.
Không đợi Dương Thần nói gì, một người mập mạp bụng bia ngạc nhiên, thán phục nói:
- Trời ạ, lớp trưởng à, cậu cũng quá siêu phàm, mới một năm đã lại thăng chức nữa.
- Mấy ngày trước, ba tôi trở về nói, lớp trưởng của tôi vào ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tô Tỉnh, tôi còn không tin, không ngờ là thật.
Một người bạn học khác cảm thán.
Chu Khang Vũ sắc mặt thản nhiên, khoát tay, nói:
- Đây cũng là do tôi may mắn, bù vào chỗ trống, không có gì đáng ngạc nhiên.
- Lớp trưởng cậu đùng khiêm tốn, đến người không biết gì về chính trị như tôi cũng biết, cậu tuổi này đã vào bộ máy Tỉnh ủy, về sau sẽ còn khó biết, tôi thấy, cả nước người công tác ở Tỉnh ủy ở tuổi cậu không có mấy người.
Triệu Hải Lệ thán phục nói.
Mọi người thổi phống như vậy, Chu Khang Vũ cũng lộ vẻ mặt tự hào, nhìn rất hưởng thụ, những người đang ngồi đây đều có gia cảnh phong phú, trước kia cũng học một trường, giờ lại khen ngợi, thán phục mình, đây không phải là minh chứng nổi bật nhất sao?
Nhưng, lúc Chu Khang Vũ nhìn Lưu Minh Ngọc, lại buồn rầu phát hiện, sắc mặt Lưu Minh Ngọc thản nhiên mỉm cười, không có ý nịnh hót mình, thậm chí đến kinh ngạc cũng không có.
Việc này kỳ thực cũng không trách được Lưu Minh Ngọc, nếu là Lưu Minh Ngọc trước kia, có lẽ thấy Chu Khang Vũ trẻ tuổi vậy tiến vào Tỉnh ủy cũng ít nhiều thấy khiếp sợ, nhưng hôm nay, không nói đến người đàn ông của mình là Dương Thần, có thân phận là cháu ruột trong Dương gia, một trong bốn đại gia tộc, lại có bản lĩnh, thực lực, cho dù cha mình là xã hội đen, Lưu Thanh Sơn, là người đứng đầu xã hội đen ở Yến Kinh, bộ trưởng ở Yến Kinh còn phải nể mặt Lưu Thanh Sơn, cô là con gái Lưu Thanh Sơn, đối với người làm quan cũng không coi trọng như trước.
Chu Khang Vũ lại không biết là Lưu Minh Ngọc nghĩ gì, chỉ cho là cô bị Dương Thần mê hoặc, biến thành si ngốc, không biết tiền đồ của gã xán lạn thế nào, lại nói thêm:
- Mọi người đừng khách sáo thế, tôi còn là lớp trưởng của mọi người, không có gì ghê gớm. Nhưng tiên sinh Dương Thần hôm nay là khách, có thể khiến Minh Ngọc chọn làm bạn trai, tôi rất tò mò, mọi người chẳng lẽ không muốn hiểu rõ một chút? Tiên sinh Dương, vẫn chưa biết chức vụ của anh?
Kỳ thực, vấn đề này, mặc kệ Dương Thần trả lời như thế nào cũng sẽ nhục nhã hơn, bởi vì hắn không thể là chủ tịch của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, nhiều lắm cũng chỉ là một giám đốc, mà một giám đốc trong công ty đa quốc gia cũng không có gì là lạ, so với Chu Khang Vũ tuổi còn trẻ đã nắm quyền cán bộ cấp sở, thật sự là còn kém xa.
Mọi người thật ra cũng biết, Chu Khang Vũ là cố ý làm Dương Thần khó chịu, muốn trước mặt Lưu Minh Ngọc so sánh, dù không khiến cô hồi tâm chuyển ý, cũng có thể khiến cái tên Dương Thần người ngoài này khó chịu.