Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 62 : Đều là quái nhân

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Ngồi trong xe của Dương Thần, Lý Tinh Tinh cảm thấy ngày hôm nay là ngày vui nhất trong đời cô, còn hưng phấn hơn cả ngày cô tốt nghiệp đại học nữa.



Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt cô gái khiến Dương Thần đang cầm tay lái ngồi bên cạnh cũng không biết nên nói gì cho phải.



- Em vui như vậy à?



Dương Thần buột miệng hỏi.



Lý Tinh Tinh hồn nhiên gật đầu lia lịa:



- Nhưng mà em thấy chắc là tổ trưởng Tương không vui vẻ chút nào đâu.



Dương Thần suy ngĩ rồi liếc nhìn Tinh Tinh, không nhịn được cười phá lên:



- Thì ra con nhóc này cái gì cũng biết hết, còn giả bộ làm ra vẻ ngây thơ vô can.



- Hì hì..



Lý Tinh Tinh mím môi cười nói:



- Thật ra em không phải là cái gì cũng biết đâu, tuy nhiên nếu như nghĩ kỹ một chút em có thể hiểu được mấy chuyện anh làm.



- Nghe cho rõ nè, sau này cái tên Tương Thạc đó mà có ăn hiếp em, làm khó dễ em, thì em phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em biết chưa, cũng giống như vụ cha con nhà họ Trần lần trước vậy.



Dương Thần trịnh trọng nói



- Dạ, em biết rồi.



Từ đầu đến cuối, Lý Tinh Tinh không hề hỏi han gì thêm chuyện của cha con nhà họ Trần, Sự khéo léo của cô khiến Dương Thần có chút ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy dễ chịu, cô bé này có lẽ còn biết nhiều chuyện hơn hắn tưởng tượng,chỉ là bình thường cô vẫn thích tỏ ra là cô bé hàng xóm ngốc nghếch khờ khạo, cứ thế âm thầm lặng lẽ quan tâm hắn.



Đưa Lý Tinh Tinh về đến cửa nhà đúng lúc bắt gặp ông bà Lý đi tản bộ trở về, Nhìn thấy Dương Thần và Tinh Tinh từ trên xe bước xuống thì hai ông bà đều tỏ rõ vẻ kinh ngạc.



- Thằng nhóc này, phát tài rồi hả.



Ông Lý nhìn thấy chiếc xe Dương Thần đang lái thì không khỏi bất ngờ, nói:



- Bác đã biết trước là thằng nhóc tiểu Dương cậu không đơn giản mà, nhanh thật, mới đó đổi công việc mới, bây giờ đổi luôn từ xe một bánh nhỏ xíu sang xe hơi bốn bánh rồi.



Bà Lý thì nãy giờ đang bận để tâm đến mấy cái túi to túi nhỏ mà Lý Tinh Tinh mang từ trên xe xuống, lo lắng hỏi:




Mạc Thiện Ny trợn tròn mắt đứng lên, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng vì tức giận, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ:



- Anh dám nói tôi là thái giám, anh mới chính là thái giám đó.



- Tôi có phải thái giám hay không cô thử thì biết ngay chứ gì.



Dương Thần cười nói.



- Đồ không biết xấu hổ.



- Được rồi…



Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng lên tiếng, nhíu đôi chân mày rậm, hết nhìn Dương Thần lại nhìn Thiện Ny, cô cảm thấy có chút đau đầu, liên tục xoa xoa trán,



- Hai người làm ơn đừng có cãi nhau nữa, ở đây là bệnh viện đó, khuya như vậy rồi làm ơn yên lặng chút đi.



Mạc Thiện Ny hờn dỗi nắm lấy tay Lâm Nhược Khê nói:



- Nhược Khê, bạn coi tên chồng này của bạn kìa, hắn tự xem hắn là ai chứ, bạn bị bệnh cũng không chịu đến đây chăm sóc cho đàng hoàng, ngược lại còn có nhã hứng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, rượu chè mua vui nữa chứ.



Lâm Nhược Khê im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Dương Thần:



- Anh đã đi uống rượu ở đâu?



Sẵn đang có chút bực mình, Dương Thần cười khẩy đáp:



- Uống rượu ở Thiên Phủ Chi Quốc, đi cùng vài cô em nữa, sao chứ, bà xã đại nhân muốn quản chuyện của anh hả?



- Ừm, em biết rồi.



Lâm Nhược Khê gật đầu, sau đó coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra, tiếp đó với tay lấy cuốn sách trong túi nhựa, bắt đầu đọc.



Dương Thần thấy không có chuyện gì nữa, cũng thở dài một tiếng, lắc đầu bước ra khỏi phòng bệnh.



Chỉ còn lại mỗi Mạc Thiện Ny ngồi đó hết nhìn ra cửa rồi lại nhìn sang Nhược Khê đang thản nhiên đọc sách trên giường, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, há hốc mồm, một lúc lâu cũng chẳng nói được câu nào, cuối cùng cũng nhả ra được một câu:



- Hai vợ chồng mấy người toàn là quái nhân.