Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 642 : Chưa từng…

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


- Vậy thì sao? Tôi không thích anh, như vậy có cần lý do không? Tôi thực sự muốn anh chết, lẽ nào vì như vậy mà tôi phải thích anh?



Đường Tâm hừ một tiếng lạnh lùng.



Lý Độn cười chua xót. Đây là lần đầu tiên, người đàn ông này lộ vẻ mặt bất lực như vậy.



“Tình cảm là một thứ, khi mà nó chưa đến sẽ cảm thấy hư vô mịt mờ, nhưng một khi nó đến bên cạnh chúng ta rồi thì bạn lại không có cách nào để cự tuyệt nó, rõ ràng là đáng sợ”. Lý Độn lắc đầu cười nói:



- Đường Tâm tiểu thư, tôi sẽ không hỏi em vì sao em hận tôi như vậy. Tôi tin em sẽ tự nguyện nói cho tôi. Nhưng xin em hãy tin rằng, chính vì sự đặc biệt của em mà tôi mới phát sinh tình cảm với em, thích em từ cái nhìn đầu tiên…Tôi thích em.



Lần thứ hai, lần thứ hai tỏ tình.



Đường Tâm không biết chống đỡ như thế nào. Cô cũng không thể nói cho Lý Độn biết rằng, sở dĩ cô ghét anh ta là vì trong lòng cô đã có Nghiêm Bất Vấn, vì vậy cho không thích những người nổi tiếng như Nghiêm Bất Vấn, chỉ chau mày nói:



- Anh điên thật rồi.



- Điên sao? Có thể.



Lý Độn tự cười giễu, lập tức ánh mắt lóe lên, nói một cách nghiêm túc:



- Đường Tâm tiểu thư, em có thể lấy tôi không?







Lần này, Đường Tâm cứ ngây ra không nói gì.



Chỉ thấy Lý Độn đột nhiên lôi từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức nhỏ màu đỏ, sau đó quỳ xuống đất, đưa chiếc hộp trang sức lên trước mặt Đường Tâm, mở ra.



Bên trong là một chiếc nhẫn có gắn kim cương rất to sáng lấp lánh, ít nhất cũng phải 3 cara.



Anh ta…không ngờ trực tiếp cầu hôn như vậy sao?



Thời gian dường như ngừng lại, Đường Tâm cứ ngây người nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia, còn Lý Độn thì lại rất thành khẩn.



- Đường Tâm tiểu thư, tôi là một người lính, hay có thể nói cách khác, tôi là một người không biết lúc nào sẽ chết. Ít nhất, trước khi tôi tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Lý thì tôi cũng phải hoàn thành xong nhiệm vụ khó khăn nhất ở tiền tuyến.



Tôi cũng không có nhiều thời gian ở thành phốYến Kinh này mà hưởng sự an nhàn. Tôi không thể ăn uống chơi bời giống như các đại thiếu gia khác. Bởi vì tôi yêu đất nước này, mà đất nước này thì cần sự bảo vệ của những người lính.



Tôi chưa từng uống rượu quá say, bởi vì tôi sợ nếu chậm một bước sẽ bị kẻ trộm ám sát.



Tôi chưa từng ngủ quá say, vì tôi sợ sẽ lười biếng, mà chiến trường thì không có hai chữ “nhân đạo”.
- Rõ ràng là trong lòng muốn như vậy nhưng sợ người khác nói.



Nhìn thấy Đường Uyển lại muốn đánh vào mông cô nên vội vàng chạy ngay về phòng của mình. Đóng cửa lại cái “rầm”.



Đường Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống nạnh, quay đầu nhìn về phía Dương Thần, nhưng lại thấy Dương Thần đang nhìn mình một cách kỳ lạ.



- Anh…anh làm sao vậy?



Đường Uyển ngây người ra, như kiểu ánh mắt Dương Thần đã nhìn thấu cô.



Dương Thần vốn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng được Đường Đường nhắc nhở, thì trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa.



Lúc trước, thực ra sớm đã phát sinh gì đó với Đường Uyển, nhưng sự việc này cứ nối tiếp sự việc kia, cuối cùng đều bị phá hỏng. Nhưng hôm nay, ở trong một căn phòng lớn, thực sự là một góc trời riêng của mình và Đường Uyển, đứa con gái của Đường Uyển vốn không phải chuyện, bản thân những ngày này lại chưa thể bực bội.



Làn da của Đường Uyển ở trước mắt giống như những thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân, nhưng dáng người lại đẫy đà, lại mặc một bộ váy màu đen làm tôn lên những đường cong hoàn mỹ của cơ thể, bộ ngực căng tròn, trắng nõn nà lấp ló đằng sau lớp áo váy xẻ cổ sâu, khiến cho Dương Thần cũng phải bỏng mắt.



Dương Thần chậc chậc vài tiếng, ra vẻ đứng đắn nói:



- Uyển Nhi à! Chuyện lúc trước của chúng ta ở trong khách sạn vẫn chưa thể thực hiện xong, chi bằng tối nay chúng ta tiếp tục làm việc đó…



Trong khách sạn? Đường Uyển lập tức hiểu ý. Lúc trước Dương Thần có thuê một phòng ở khách sạn, nhưng lại bị gián đoạn lúc giữa chừng.



Đường Uyển lập tức đỏ bừng mặt, không dám nhìn Dương Thần. Lúc trước trong lòng cũng đã thích người đàn ông này rồi, sự việc đã đến ngày hôm nay, thì tình cảm đương nhiên sẽ càng sâu đậm hơn mà thôi. Hơn nữa tính mạng của ông nội mình, thậm chí là của gia tộc cũng đều do hắn cứu, Đường Uyển căn bản là không muốn vì bất kỳ lý do nào mà từ chối người đàn ông này, cũng có thể nói, cô rất thích…



- Anh không sợ bà xã anh ghen sao?



Đường Uyển chợt nhận ra Dương Thần đang dựa gần vào mình, nhắc nhẹ một câu.



Lúc này, mũi Dương Thần chỉ toàn ngửi thấy mùi hương cơ thể của Đường Uyển và mùi sữa hòa quyện vào với nhau, nghe thấy vấn đề nhạy cảm này cũng không muốn giải thích nhiều, nói:



- Lúc trước đã rơi vào trong hố, còn muốn giả vờ như không xảy ra chuyện gì hay sao? Hôm nay nói những thứ này có tác dụng gì nữa chứ. Ngoan nào, nói cho anh biết, em ở phòng nào?



Đường Uyển thật cẩn thận chỉ tay về phía Đông:



- Phòng trong cùng…



Dương Thần không nói thêm điều gì, ôm ngay lấy tấm thân mềm mại của “cô công chúa” Đường Uyển, bế cô đi nhanh về hướng đó.



Đường Uyển nhắm mắt lại. Mặc dù cô làm mẹ bao nhiêu năm nay rồi, nhưng khi thực sự làm việc này với một người đàn ông thì lại như một bà cô làm chuyện ấy lần đầu tiên.