Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 643 : Cho ít tiền tiêu vặt

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Đêm đến, trong căn phòng lớn của nhà họ Lý ở Yến Kinh, dưới ánh sáng của ngọn đèn, ba bóng người đang ngồi thản nhiên, vây quanh quyển sách ở trên bàn.



Bình bạch trà vẫn còn đang nóng hôi hổi được đặt ở trên bàn, mùi hương phảng phất ở trong không khí, làm cho tinh thần của người ta cảm thấy thanh tịnh mà say mê.



Lý Mạc Thân ngồi trên chiếc ghế của mình, một tay cầm tờ báo chiều, một tay cầm một bộ đồ trà chuyên dụng, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, không nói lời nào.



Mà Lý Vân Bằng thì đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm đứa con trai Lý Độn đang ngồi đối diện, vẻ mặt rất tâm trạng, ánh mắt vài phần trách cứ.



Lý Độn giả bộ không biết gì, vắt hai chân lên, nhắm hai mắt lại như ngủ.



Cuối cùng, Lý Vân Bằng cũng không chịu được nữa, đành phải lên tiếng:



- Con thực sự thích con bé nhà họ Đường đấy sao?



Lý Độn mở mắt, gật gật đầu:



- Vừa nãy con không nói gì sao? Hai người không nghe nhầm mới phải chứ.



- Con…



Lý Vân Bằng bối rối, lắc đầu thở dài, nói:



- Con ơi là con, giới thiệu cho con tiểu thư ở một nhà tốt như thế, con lại không muốn, mà lại đi chọn cô Đường Tâm kia. Con không biết là cô ta bên ngoài không chỉ đơn giản như vậy đâu.



Lý Độn nhún vai:



- Con biết, đương nhiên con sẽ không cảm thấy một người phụ nữ mà lần đầu gặp mặt đã không thèm để ý đến con, thậm chí còn ghét con cay đắng, sẽ đơn thuần là một cô gái chỉ biết chăm sóc một người già bên cạnh. Con cũng biết, có lẽ đằng sau đó, cô ấy đang giấu diếm điều gì đó mà chưa dám nói ra.



- Vậy vì sao con còn muốn theo đuổi cô ta?



Lý Vân Bằng nhíu mày.



- Vì cảm giác. Con có thể cảm thấy con thích cô ấy.



Lý Độn cười rất đắc ý.



- Đừng đùa như vậy chứ.



Lý Vân Bằng không nhịn được nữa, đành cao giọng nói.



- Được rồi, được rồi…



Lý Mạc Thân cuối cùng cũng buông tờ báo xuống, bất đắc dĩ nói:



- Hai bố con các người có thể yên lặng cho tôi một lúc được không, nói mãi cái này là gì. To tiếng cái gì chứ.


- Bởi vì…Tất cả cảm giác đều rất tuyệt đẹp. Điều này không giống như những gì em có để làm được.



Đường Uyển nói.



Dương Thần im lặng, hắn không hiểu rõ ý của Đường Uyển. Cũng có thể là yêu cầu của Đường Uyển quá thấp, ngược lại người đàn ông như hắn lại chiếm ưu thế.



- Dương Thần…



Đường Uyển mở mắt ra. Trong đôi mắt đẹp đó có một chút gì đó mơ hồ:



- Em nhớ anh.



Dương Thần ngạc nhiên.



- Anh đang ở ngay cạnh em, muốn anh làm gì?



- Cho dù anh ở ngay trước mắt em thì em vẫn nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ…



Đường Uyển đưa hai tay ra, ôm lấy lưng Dương Thần.



- Em nói ra điều này…cũng không sợ anh cười em. Thực ra, sau khi em vừa mới sinh xong Đường Đường, vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp được một người đàn ông mà em thích, khi mà mỗi sáng tỉnh dậy em đều có thể nằm trong lòng người ấy.



Mặc dù ngoài miệng thì em vẫn nói với ông nội rằng, em không lấy ai cũng chẳng sao, chỉ cần có con gái em và em trai em là được rồi. Nhưng em cũng chỉ mạnh miệng như vậy thôi.



Dương Thần vỗ nhẹ vào vai Đường Uyển, không nói gì.



- Anh biết không? Bây giờ em thực sự muốn thân thể của anh hòa với thân thể của em. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc tỉnh dậy, em thực sự không muốn.



Đường Uyển buồn bã nói.



Dương Thần nhếch miệng cười nói:



- Em nói gì mà khủng khiếp vậy? Cái gì mà dung hòa chứ…Thế này đi, để anh ăn em, được không… Như vậy sẽ nhanh hơn.



Đường Uyển nhìn Dương Thần cười hàm ý, lập tức ý thức được gì đó, vội lắc đầu:



- Không được, trời sáng rồi. Ngộ nhỡ Đường Đường đến tìm em thì làm sao đây?



- Cô bé ấy rất hiểu chuyện, biết lúc này mẹ nó cần một người đàn ông chứ không phải một đứa con gái. Nào nào nào, nếu như em mệt thì không cần làm gì cả, cứ để anh.



Dương Thần cười ha hả, kéo chăn ra, ấn Đường Uyển xuống giường, cũng không quan tâm Đường Uyển đang nhăn nhó, giãy dụa, định làm tư thế cưỡi ngựa.



Nhưng không ngờ, đang định tiến công vào mặt trận thần bí của Đường Uyển thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nũng nịu của Đường Đường.



- Chú, mẹ! Dậy thôi.