Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 654 : Không cần bất cứ người nào
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Mọi người ở đây đều đờ đẫn, Thái Vân Thành cùng Khương San kinh ngạc, trong khi đó Vĩnh Dạ, sau khi sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, trong mắt trần đầy sự tức giận đang kìm nén.
Dương Thần cũng vẫn chú ý tới ánh mắt của Thái Ngưng, nghe được câu hỏi này, trong lòng hồi hộp một chút, giống như là một tảng đá đang đè nặng, buông lỏng ra.
Đôi mắt Thái Ngưng trong suốt khác thường, lại để lộ sự bình tĩnh đến kỳ lạ, điều này làm cho Dương Thần trong ý thức hiện ra, những ngày ở trong núi rừng ban đêm, từ trong tay Huyết tộc Lilith, cứu Thái Ngưng chỉ trong nháy mắt, khi đó, người phụ nữ này cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình…
- Nếu… Tôi nói em đừng đi, em sẽ đồng ý sao.
Dương Thần ma xui quỷ khiến buột miệng nói.
Khóe miệng Thái Ngưng hơi động nhẹ.
- Nếu, anh có lý do.
- Tôi có lý do.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Lý do là, tôi không thích.
Thái Ngưng hốc mắt hơi hơi đỏ, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
Khương San đứng một bên nhìn hai người không hiểu ra sao cả, phát hiện Vĩnh Dạ bên cạnh đã sắp tức giận đến nổ mắt rồi, lập tức cảm thấy tình hình không ổn, hận không thể đuổi Dương Thần ra khỏi cửa, vội vội vàng vàng xông lên cầm lấy tay Thái Ngưng, nói:
- Ngưng Nhi, con làm sao vậy? Việc kết hôn của con hỏi hắn làm gì?
Thái Ngưng áy náy nhìn mẹ.
- Xin lỗi mẹ, mẹ, xem ra hôm nay con không thể đi…
- Dựa vào cái gì?
Vĩnh Dạ rốt cục không kìm nổi, hét lớn:
- Chỉ vì tên vô liêm sỉ này nói không thích, em liền không đi chụp ảnh cưới với vị hôn phu của mình? Thái Ngưng em nhất định phải cho anh một lời giải thích hợp lý.
Khương San cũng bắt đầu tức giận.
- Nói mê sảng cái gì? Con nhất định phải đi.
Thái Ngưng im lặng, cắn môi, không nói một lời.
- Hừ, cậu coi Yến Kinh là nhà mình sao? Cậu cứ đợi xem Lý gia báo thù cậu, nếu như anh họ của Vĩnh Dạ là Lý Độn đến rồi, xem hắn ta xử lý cậu thế nào, tôi nghe nói Lý Độn đã quay về Yến Kinh rồi.
Khương San tức giận đến ngứa cả răng, cười lạnh nói:
- Dương Thần, đừng trách nhà họ Thái chúng tôi nhẫn tâm, cậu như vậy là tự tìm lấy phiền phức, đến lúc đó đừng liên lụy đến nhà chúng ta.
- Câm mồm.
Thái Vân Thành khiển trách:
- Từ khi nào việc của nhà họ Thái đến lượt bà làm chủ vậy?
- Chẳng lẽ dựa vào chân tôm như ông sao?
Khương San một bước cũng không nhường.
Thái Ngưng nhìn cha mẹ sắp cãi nhau, cũng là không có cách nào khác, vài phần đau xót quay người, không nghĩ nhiều, yên lặng rời khỏi căn phòng.
Dương Thần không khỏi đau lòng, ở trong cái nhà như thế này, cũng khó trách Thái Ngưng có tích cách như thế này, bố là người bảo thủ, mẹ lại không biết rõ chân tướng cứ dính vào, cô cũng chỉ có thể lo cho bản thân mình, đã hy sinh rất nhiều, bất luận là giúp bố cũng được, hay là chăm sóc em gái cũng được.
Dương Thần do dự, chẳng muốn xen vào cuộc tranh luận đỏ mặt tía tai trong phòng khách nữa, chạy theo hướng của Thái Ngưng.
Theo hành lang phía sau phòng khách, con đường thẳng đến tảng đá chỗ giếng Tiểu Thiên, nhìn thấy Thái Ngưng đang đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn lên không trung.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua chạc cây cánh quạt, rắc vài tia nắng vui vẻ, chiếu vào khuôn mặt Thái Ngưng không vui không buồn, như là đắm chìm trong ánh mặt trời bạch ngọc.
Trong lòng Dương Thần tràn ngập nhưng nói không thành tiếng, cảm xúc không rõ ràng, đứng phía sau Thái Ngưng rất lâu, mới hỏi:
- Em không sao chứ.
Thái Ngưng quay người lại, ngoài ý muốn lộ ra một chút ý cười:
- Vì sao?
- Ừ?
- Vì sao không cho em đi.
Thái Ngưng hơi hơi nghiêng đầu.