Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 655 : Không cần phải nói
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Dương Thần lập tức đỏ mặt lên, có chút lắp bắp nói:
- Ơ…Không phải vừa mới nói sao…Cái đó…Anh không thích.
- Vì sao không thích?
Thái Ngưng hỏi đến cùng.
Dương Thần có chút không dám nhìn thẳng vào Thái Ngưng, ánh mắt dường như hiểu tất cả, xoa xoa tay,nói:
- Cảm giác không thoải mái.
Thái Ngưng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười rực rỡ, quay lưng đi, vai hơi rung rung, rõ ràng là cười trộm.
Dương Thần hơi không nhịn được, buồn bực nói:
- Em cười cái gì, chẳng nhẽ em thích đi sao?
- Lúc trước em cho rằng, anh là người không sợ trời không sợ đất, da mặt dày, không ngờ cũng biết xấu hổ.
Thái Ngưng thản nhiên nói:
- Nhìn anh như vậy, mới giống tiểu nam sinh hai mươi mấy tuổi.
- Tiểu nam sinh?
Khóe miệng Dương Thần hơi co giật.
Thái Ngưng quay đầu, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Dương Thần, lập tức lại không kìm nổi bật cười.
- Anh hẳn là xấp xỉ tuổi với Nghiên Nghiên, vậy ít tuổi hơn em, gọi như vậy không được sao.
Dương Thần có chút buồn rầu, mình xem ra sinh quá muộn rồi, nếu là ba mươi mấy tuổi rồi, có lẽ không đến mức bị nữ nhân lớn tuổi hơn mình cười nhạo.
Hai người như vậy lẳng lặng đứng đối diện nhau nhau, trầm mặc trong chốc lát, Thái Ngưng ánh mắt dịu dàng nói:
- Kỳ thật…Em cũng không thoải mái.
- Ừ?
- Cho nên em ngang bướng một lần, anh nói, liệu có kết cục tốt không.
Dương Thần cái gì cũng không nói, đi nhanh đến trước mặt Thái Ngưng, dùng hai tay, kéo Thái Ngưng vào lòng.
- Đây không phải là thắc mắc, bởi vì, ngoài kết cục hoàn mỹ ra, sẽ không có bất kỳ sự lựa chọn nào.
Dương Thần nói bên tai Thái Ngưng.
Cơ thể Thái Ngưng cứng ngắc một chút, lập tức mềm nhũn ra, dùng ôm lấy Dương Thần, cảm nhận được hơi thở ấm áp ở bên tai mình, nước mắt khó có thể kiềm chế chảy ướt áo Dương Thần.
- Loảng xoảng…
Một tiếng đổ vỡ của đồ gốm, phá vỡ giây phút yên lặng này.
Dương Thần và Thái Ngưng rất nhanh quay đầu lại, bởi vì hai người vừa rồi quá chăm chú đối phương, không ngờ đều không chú ý có người tới gần.
Lúc này, đúng lúc nhìn thấy, Thái Nghiên vẻ mặt kích động, có chút bối rối, đi cũng không được, ở cũng không xong nhìn hai người.
Trong khi đó, dưới chân Thái Nghiên, bởi vì vừa rồi không chú ý, lúc lùi lại đánh vỡ bồn hoa nhỏ.
- Nghiên Nghiên…
Khuôn mặt của Thái Ngưng trắng bệch, lập tức buông tay đang ôm Dương Thần ra, ánh mắt bất an.
Thái Nghiên miễn cưỡng cười cười, nhìn chị, lại đưa mắt nhìn Dương Thần, nói:
- Kỳ thật…Không có gì, hai người thích nhau, em đã sớm biết rồi.
Dương Thần cảm thấy trong miệng rất chua xót, cho tới nay, còn cảm thấy nếu chính mình có thể có hai chị em, là việc vô cùng thích thú, nhưng thật sự gần như đã gần ngay trước mặt, lại phát hiện, sau khi đã yêu thật sự, ngay cả hai chị em ruột, cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Rất xin lỗi, anh…
Dương Thần càng ngày càng cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn, tuy rằng sự tham lam của mình không phải là lần đầu, nhưng mỗi lần đều khiến hắn rất quẫn bách.
Thái Nghiên đầy nước mắt, cũng không biết là vui hay buồn, khóe miệng vẫn mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Anh không cần phải xin lỗi, bởi vì…Tình yêu không cần nói lời xin lỗi.