Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 668 : Ngươi hiểu sao?

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Ning Quang Diệu dường như không nghe thấy lời chế nhạo của Dương Thần, lấy bình trà từ trong tay Dương Thần sang, rót cho mình một ít, một ngụm uống cạn, sắc mặt bình tĩnh xuống.



Im lặng một hồi lâu, Ninh Quang Diệu cười chua xót nói:



- Khiến cậu chê cười rồi, tôi không ngờ, thù hận của cậu và Quốc Đống, đã đến mức gặp mặt nói chuyện cũng không được như này, là ta tính sai rồi.



- Tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi.



Dương Thần dựa vào chiếc ghế mây, ngáp dài một cái rồi nói:



- Là con trai ông có thù với tôi, hắn chưa đủ tư cách khiến tôi thù hận.



Ninh Quang Diệu cũng không tức giận, cười ôn hòa nói:



- Lần đầu gặp cậu, đã thấy cậu trẻ tuổi như vậy mà rất ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ xem ra, đúng là như vậy.



- Muốn xem người ngồi trước mắt tôi là ai.



Dương Thần nói.



Ninh Quang Diệu gật gật đầu, nói:



- Tôi thật sự hy vọng, quan hệ giữa cậu và Quốc Đống có thể dịu đi, cho dù không thể làm bạn bè, tôi cũng không hy vọng hai người trở thành kẻ địch.



- Ninh Thủ tướng, nếu ngày ngày có người đàn ông nhớ thương vợ ông, ông có thể quan hệ tốt với hắn chứ?



Dương Thần cười hỏi lại.



Ninh Quang Diệu biến sắc, dường như gợi lên tâm sự gì, rót hai tách trà, mời hỏi:



- Ta...vẫn còn chưa hỏi đấy, người nhà cậu, đều khỏe chứ?



- Người nào?



Dương Thần cười quái dị, nhìn chằm chằm Ninh Quang Diệu hỏi.



Ánh mắt Ninh Quang Diệu không dám nhìn thẳng Dương Thần, lấy hết sức điềm tĩnh nói:



- Đương nhiên là...bố mẹ của cậu, và vợ cậu?



- Mẹ tôi sống ở Trung Hải cũng gọi là vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút phiền não, nhưng tôi biết bà thích cuộc sống hiện tại, còn về vợ tôi...công việc ngày nào cũng rất bận bịu, mặc dù cô ấy không nói, nhưng tôi biết, thực ra cô ấy sống không được thoải mái lắm.



Dương Thần nói.



Ninh Quang Diệu ngẩn người, thốt lên:



- Nhược Khê nó có chuyện gì sao? Hay là quá mệt mỏi?



- Hình như ông rất quan tâm tới vợ tôi.
- Dương Thần ơi Dương Thần, cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời không thể nói linh tinh, việc này đừng nói nữa, ta sẽ coi như cậu chưa từng nói nó.



- Sao lại không đề cập đến?



Dương Thần cười tinh quái.



- Ông nghĩ, tôi không nhắc, người khác không biết sao?



- Đủ rồi.



Ninh Quang Diệu hét một tiếng, ánh mắt giận dữ, nói:



- Tôi không muốn nói tới việc này nữa, nếu cậu không có chuyện khác muốn nói, thì lập tức đi đi.



- Tôi muốn đến thì đến, muốn đi sẽ đi, nhưng lời chắc chắn phải nói hết.



Dương Thần không nhường một bước, lạnh lùng nói:



- Tôi nói thật với ông, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, năm đó việc ông tư thông với mẹ vợ tôi, thực ra lão Chủ tịch biết rất rõ, chỉ là âm thầm, cho đến giờ cũng không vạch trần ra thôi.



Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã chứng minh rồi, năm đó bà ấy ở Trung Hải, thấy bóng dáng ông lén lút đến Trung Hải, tính theo thời gian, cũng đúng là lúc Nhược Khê ra đời.



- Tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói bậy bạ cái gì.



Ninh Quang Diệu giận dữ nói.



- Ông phủ nhận cũng vô ích, cho dù ông không thừa nhận, tôi, mẹ tôi, vú Vương, thậm chí cả những người phát giác chuyện năm đó, đều biết được chân tướng sự việc.



Dương Thần mỉm cười nói.



- Ông cho rằng chết cũng không thừa nhận là được sao? Những tấm ảnh trước khi mẹ vợ tôi sinh, tùy ý rút ra một bức chụp cùng ông, cũng có thể nói rõ nhiều vấn đề, huống hồ, đằng sau bức ảnh, thậm chí còn viết: “Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm trường giang thủy” những câu thơ như vậy, không phải là tình nhân, lẽ nào là mẹ vợ tôi yêu đơn phương sao?



Trong mắt Ninh Quang Diệu lóng lánh bi thương, kinh ngạc nói không ra lời.



- Ninh Thủ tướng, nói thật cho ông.



Dương Thần chống hai tay xuống bàn, cao giọng nói:



- Nếu như không phải là lúc đầu, tôi đã nghĩ được, ông là bố đẻ của Nhược Khê, mà nếu như Ninh Quốc Đống là anh trai cùng cha khác mẹ của Nhược Khê...ở văn phòng của Nhược Khê...tôi đã sớm giết chết Ninh Quốc Đống rồi...chỉ riêng việc hắn lấy bệnh án ra ép Nhược Khê, tôi hận không thể bẻ gãy xương tủy hắn.



Ông nghĩ con ông có thể nhảy nhót cho đến bây giờ là vì cái gì? Ông nghĩ ta chiếu cố đến Ninh gia các người? Chiếu cố ông? Cút bố đi, chỉ là tôi không muốn người phụ nữ của tôi đau lòng, ông hiểu chưa?



Ninh Quang Diệu há nửa miệng, ông ta rõ ràng là không ngờ được sự việc lúc đó đã bị Dương Thần biết hết, bên trong còn nhiều yếu tố phức tạp như vậy.



Dương Thần nói xong, gãi gãi đầu, khống chế được cảm xúc của mình, thấy Ninh Quang Diệu ngồi đơ ra đó, khẩn thiết nói:



- Ninh Thủ tướng, ông...đi gặp Nhược Khê một lần chứ.