Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 669 : Hai lần

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Ninh Quang Diệu thẫn thờ, hình như không nghe thấy lời của Dương Thần, một lúc lâu sau, mới trong ánh mắt chờ đợi của Dương Thần, nhè nhẹ lắc đầu.



- Không, tôi sẽ không đi gặp nó.



Ninh Quang Diệu ấp úng nói, mắt đong đầy sự bi thương.



- Tại sao?



Vẻ mặt Dương Thần lộ chút thất vọng:



- Lẽ nào ông vẫn không muốn thừa nhận cô ấy là con đẻ của ông sao?



Hốc mắt Ninh Quang Diệu đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn là vô cùng cương quyết:



- Chính vì nó là con gái tôi, tôi sẽ không đi gặp nó.



Dương Thần cảm thấy hơi đau đầu, chuỗi giằng co khiến hắn cáu kỉnh:



- Ninh Thủ tướng, ông có biết vì sao tôi muốn nói cho ông nhiều như vậy không, thực ra với tính cách của tôi, vốn không muốn nói với ông nhiều như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy, ông khác với nhiều người, tôi nên nói với ông những điều này.



Tôi nghĩ, ông hẳn đã sớm biết Nhược Khê là con gái ông rồi, cho nên nhiều năm nay, mặc dù không đến thăm cô ấy, nhưng không ít lần còn âm thầm giúp đỡ cô ấy, tâm nguyện khi bà nội cô ấy còn sống là có thể dựa vào sức mạnh của ngài đảm bào cho Quốc Tế Ngọc Lôi, nếu không chỉ dựa vào Lâm Chí Quốc thì không thể nào giúp cho Nhược Khê được như ngày hôm nay.



Nếu trong lòng ông đã luôn có cô ấy, mà bây giờ Nhược Khê đã biết được ông là bố cô ấy rồi, ông lại không đi gặp cô ấy, cho dù là gặp một lần cũng không đi, ông không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?



Ninh Quang Diệu vẫn lắc đầu như cũ, nói:



- Ta đi gặp nó, lại có thể như thế nào nữa đây, gặp không bằng không gặp.



- Thối tha.



Dương Thần không kìm được nói.



- Quỷ tha ma bắt cái lý luận chó má gì đó đi? Lẽ nào Nhược Khê còn muốn dựa vào người bố Thủ tướng cầu xin cái gì sao? Cô ấy chỉ cần ông thừa nhận, chỉ là một chút an ủi trong lòng, để cô ấy biết, ông không hề bỏ rơi cô ấy, thế là đủ rồi.



- Ta chưa bao giờ bỏ rơi nó, nhưng ta không thể đi gặp nó.



Ninh Quang Diệu cao giọng nói.
Ngươi làm ta thế nào không đau lòng, thế nào đi chấp nhận, tôi làm sao nhẫn tâm không nghe lời cô ấy?



Cho nên hôm đó tôi mới xông vào, đem mẹ tôi ra, và bây giờ xem ra, tôi nghe lời là đúng rồi.



- Đừng nói nữa...Đừng nói nữa...



Ninh Quang Diệu đau khổ lau hai mắt, thấp giọng nói.



- Sao lại không nói nữa, nói trúng tim đen của ông rồi sao?



Dương Thần khẽ cười:



- Là ông nhớ, mẹ tôi vì tôi, nguyện dùng thân đỡ đạn không...vẫn là mẹ tôi vì tôi mà bất chấp thanh danh, việc mẹ tôi ở cùng tôi?



- Dương Thần, tôi đã nói rồi, tôi khác với những người khác, Tuyết Hoa có thể, tôi thì không được.



Ninh Quang Diệu nói.



Dương Thần nói:



- Cùng là cha mẹ đẻ, sao ông lại không thể, huống hồ, chỉ là muốn ông gặp Nhược Khê một lần, người con gái ấy miệng không nói, người cũng lạnh như băng, nhưng trong lòng cô ấy, ông có biết là quý trọng người thân thế nào không? Cô ấy căn bản không mong mỏi ông cho cô ấy cái gì, cái gì mà Ninh gia, cái gì mà Thủ tướng? Cô ấy căn bản không quan tâm, chỉ cần chính miệng ông thừa nhận, ông là cha cô ấy.



Ninh Thủ tướng, ông biết không, hôm đó ông gọi điện đến nhà, nói với Nhược Lâm, bệnh án đó là giả, đúng là lúc tôi vừa xác nhận ông là cha đẻ của cô ấy.



- Cái gì?



Ninh Quang Diệu giật mình hoảng hốt.



- Chính là như vậy.



Dương Thần cười bi thảm, nói:



- Ông có biết ông đối với Nhược Khê tàn khốc thế nào không, cô ấy vừa mới biết ông là cha đẻ đã bỏ rơi mẹ con cô ấy bao nhiêu năm, ông lại lập tức nói với cô ấy rằng, bệnh án đó là giả.



Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, trong cuộc đời của Nhược Khê, người cha nhẫn tâm như nào đã liên tục bỏ rơi cô ây hai lần, lại tiếp tục bỏ rơi hai lần đứa con gái đẻ của bản thân?