Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 670 : Quốc gia thiên hạ

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


- Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.



Ninh Quang Diệu không còn cách nào để nghe tiếp, chặn lời Dương Thần lại, thở dốc, nói:



- Cậu...cậu đừng nhắc lại vấn đề này, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi.



Dương Thần cười lạnh lùng:



- Sao thế, muốn đuổi tôi đi, yên tâm, tôi cũng không định ăn cơm cùng ông.



Nói xong, liền định đứng dậy rời đi.



Ninh Quang Diệu vội gọi lại, nói:



- Đợi ta nói đã, còn chưa nói.



Dương Thần lấy hết sức bình tĩnh, ghìm cảm xúc của mình nói:



- Có điều gì thì nói nhanh, bây giờ ở cùng ông thêm một giây nào, tôi cũng đều thấy khó chịu.



- Cậu...



Ninh Quang Diệu trước giờ chưa bao giờ gặp phải người làm như vậy với mình, cố nén giận nói:



- Đã như vậy, tôi nói ngắn gọn thôi.



Theo ta được biết, ngươi có giao tình khá tốt với Đường Lão Đường gia, cháu gái Đường Uyển của ông ta cũng có mối quan hệ không bình thường với cậu, mà Lý Độn của Lý gia, dường như cũng đã đi đến gần với cậu, là như vậy.



Dương Thần cười nhạo nói:



- Đã điều tra rõ ràng như vậy rồi, cần gì phải hỏi nhiều, Ninh gia đã là gia tộc hùng mạnh nhất trong bốn đại gia tộc, tôi cũng không nghĩ là ông lại không biết tình báo của tôi.



- Theo tôi biết thì Dương lão rất vừa ý với cậu, hơn là em trai Dương Liệt của cậu, cậu nhìn thì có vẻ cả ngày la cà lông bông, nhưng từ kinh nghiệm cậu đã trải qua, sự tích và thực lực của bản thân cậu, đều là người thừa kế mà Dương gia mong đợi nhất, mà Dương Lão cũng đã thể hiện thiện ý với ngươi, nghĩ rằng không lâu nữa, ngươi sớm muộn cũng về làm chủ Dương gia, đạt được tất cả chính quyền và quân quyền mà Dương gia có....



- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?



Dương Thần lạnh lùng nói.



Ninh Quang Diệu cười gượng gạo nói:



- Trước mắt xem ra, chỉ có Ninh gia chúng tôi, vì mối quan hệ của Quốc Đống, và quan hệ của cậu không ra làm sao, nhưng ta hy vọng cậu có thể bỏ qua ân oán cá nhân, theo đại cục mà suy nghĩ, nếu như thật có một ngày cậu trở thành chủ nhân Dương gia, còn có xung đột rõ ràng với Ninh gia chúng ta, đó là một cục diện bất lợi đối với Hoa Hạ.



Có lẽ ngươi vẫn chưa thực sự hiểu về Dương gia, nên không rõ, nhưng ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút.
- Lần sau ở cùng anh, được chưa, bây giờ thật không có thời gian...hay là tối em ăn tối cùng anh nhé?



- Không cần đâu, anh đâu phải là trẻ con.



Dương Thần cười, cho hai mẹ con đừng quá mệt mỏi, rồi cúp điện thoại.



Ngẫm nghĩ lúc này thật là không có ai có thể ăn cơm trưa nữa, nhưng Dương Thần vẫn gọi điện cho Thái Nghiên, cho dù không ăn cơm, để người phụ nữ vui vẻ đó ở cùng mình cũng tốt.



Điện thoại vừa đến, bên Thái Nghiên có vẻ đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng vẫn là cô cao giọng hỏi:



- Đồ xấu xa, gọi điện cái gì, không biết là chị rất bận sao?



Dương Thần buồn bực, cùn là phụ nữ, Đường Uyển ghen cũng rất dịu dàng, người con gái này sao mà dữ dằn như vậy?



- Chưa ăn cơm trưa, muốn gọi em và chị em ăn cùng, ăn chưa vậy?



Dương Thần nhíu mày:



- Sao chỗ em ồn ào quá vậy?



Thái Nghiên cười hỳ hỳ nói:



- Đương nhiên rồi, em và chị em đi chơi ở chợ hoa cây cảnh mà, hay là bây giờ anh qua, bọn em cũng chưa ăn trưa, bụng cũng đói lắm rồi, lượn nửa ngày rồi.



- Chợ hoa cây cảnh?



Dương Thần túa mồ hôi hột, chị em nhà này đúng là kỳ ba đến nhà, không đi shopping, đi dạo chợ hoa cây cảnh.



Nhưng thế nào thì, Dương Thần cũng không quan tâm, chỉ là tìm người giải sầu, miễn là không phải nghĩ đến chuyện về tên thối tha họ Ninh kia, thế là hắn theo hướng dẫn của định vị GPS đến khu chọ hoa cây cảnh lớn nhất Yến Kinh.



Hắn đậu xe xong thì Thái Ngưng và Thái Nghiên đã đang cười tươi đứng đợi ở cửa rồi, hai chị em mặc hai chiếc áo ngắn tay Levi có họa tiết giống nhau một xanh một đỏ và váy jean ngắn, rõ ràng là trang phục đôi chị em, cả hai đều duyên dáng yêu kiều, một người thanh nhã cao quý, người kia năng động hoạt bát thu hút biết bao ánh mắt ngưỡng mộ.



Tâm trạng Dương Thần lập tức tốt lên rất nhiều, hắn bước về phía trước, giang rộng hai tay ôm lấy cả hai chị em.



Hai cô gái lập tức tránh sang hai bên, Thái Ngưng đỏ mặt nói:



- Đừng có như thế, có bao nhiêu người đang nhìn kìa.



Dương Thần đành chấp nhận, nếu mà là yêu tinh An Tâm chắc là đã vồ lấy mình rồi, nhưng cũng thể trông đợi người phụ nữ nào cũng mãnh liệt như thế, nhìn thấy tay Thái Nghiên đã cầm một chiếc lồng chim thật to lại còn che bằng một tấm vải cũ liền hỏi:



- Em mua gì đấy?