Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 676 : Rất nghiêm trọng
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Một đêm cây xanh hoa thắm, gió xuân xốn xang, làm Dương Thần sáng hôm sau tỉnh dậy thấy tinh thần sảng khoái, như thể vấn đề về tình cảm và về gia đình của hắn đều chẳng có gì to tát.
Lúc đến phòng khách nhà họ Thái dùng bữa, vợ chồng Thái Vân Thành và cô chị gái Thái Ngưng đều đang ăn cơm, nhìn thấy Dương Thần một mình xuất hiện, vẻ mặt của ba người đều có chút cổ quái.
Khuôn mặt Thái Ngưng có chút ửng đỏ không tự nhiên, không nói năng gì chỉ tiếp tục ăn.
Khương San thì cười nồng nhiệt.
- Dương Thần à, mệt rồi lại đây ăn nhiều chút, lúc còn trẻ không nên đối xử tệ bạc với bản thân mình.
- Khụ khụ.
Thái Vân Thành trừng mắt liếc nhìn vợ con, lời đó có thể nói công khai như vậy sao.
May sao Dương Thần cũng thuộc dạng mặt dày, biết tiếng Thái Nghiên rên rỉ tối hôm qua bị họ nghe thấy, vẫn thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy cái bánh màn thầu cắn một miếng, nói:
- Đừng thấy người cháu chẳng có lạng thịt nào, thực sự nội công rất mạnh, bác gái cứ an tâm.
- Khụ khụ khụ khụ.
Thái Vân Thành lần này không phải cố ý ho khan, mà bị lời nói của Dương Thần làm cho sặc.
Khương San che miệng cười “ha ha ha ha”, vẫn không quên gắp vào bát cho Dương Thần hai quả trứng chần nước sôi.
Người Dương Thần hướng đến gần sát bên cạnh Thái Ngưng, cười quái dị nói:
- Ngưng Nhi, kỳ thật thời gian buổi tối có rất nhiều khoảng trống, lần sau có muốn đi chơi cùng không.
Thái Ngưng điềm tĩnh hơn, cầm cái bánh bao rau đã ăn một nửa nhét vào miệng Dương Thần.
- Mau ăn đi.
Dương Thần chỉ cần hai miếng lớn đã ăn hết bánh bao rau đó, nhếch miệng cười nói:
- Ông xã, không phải anh ở Yến Kinh à, sao về rồi, về lúc nào …
Dương Thần nhã nhặn cười, giơ tay vén những sợi tóc rối của Sắc Vi.
- Mới đến nơi, Yến Kinh mưa gió, anh đợi từ trưa đến tối, cuối cùng cũng về.
Sắc Vi hơi ngạc nhiên.
- Sao anh phải đợi lâu đến thế, nếu mưa gió như thế, thì đổi vé máy bay là được rồi, có phải có việc gấp cần phải về không?
Vẻ mặt Dương Thần có chút sững lại, gật gật đầu.
- Rất quan trọng, anh nhất định phải về trước mười hai giờ tối nay.
- Chuyện gì vậy?
Sắc Vi cũng thấy lo lắng.
- Em biết mà, anh thế nào mà về là chạy thẳng đến chỗ em, có việc gì cần em giúp đỡ à?
Dương Thần nhìn Sắc Vi một cách khó hiểu, nặng nề thở dài, đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Sắc Vi, kéo thân thề mềm mại của người phụ nữ ấy ôm vào lòng.
Thân thể mềm mại thoang thoảng mùi hương ấy mang lại càm giác ấm áp khô mát, khiến Dương Thần dựa vào sau cổ của Sắc Vi, hít thở thật sâu, một hơi không khí thơm mát ngọt ngào.
Sắc Vi ôm lấy bên hông Dương Thần, càng lúc càng bối rối, trong lòng không ngừng dao động.
- Sắc Vi bé bỏng.
Dương Thần kề sát tai Sắc Vi dịu dàng nói:
- Sinh nhật vui vẻ.