Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 677 : Chẳng thèm chiến

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Bốn chữ ngắn gọn khiến cho Sắc Vi vừa hồi hộp vừa căng thẳng trong giây lát ngây người.



Qua hồi lâu, mới rời khỏi trong lòng của Dương Thần, trong tối mờ, nhìn không rời mắt người đàn ông trước mặt, Sắc Vi cảm giác giọng nói của bản thân có chút khô, nhẹ giọng hỏi:



- Anh…Anh nói, nhất thiết phải trở về trước mười hai giờ…Chính là vì việc này sao?



- Cái gì mà gọi “chính là vì việc này”, nó rất quan trọng đó, hai ngày trước lúc lái xe buổi tối chợt nhớ ra, canh chuẩn thời gian trở về, vốn vẫn đủ thời gian mua quà, nhưng xem ra chỉ có thể lấy bàn thân anh làm quà tặng cho em thôi.



Dương Thần cười rạng rỡ nói.



Đôi mắt long lanh của Sắc Vi có chút ướt át, cô không ngờ Dương Thần đợi nửa ngày ở sân bay, một hai khổ sở gấp gáp quay về, lại không ngờ chỉ để nói với bản thân cô bốn từ chúc phúc đơn giản.



Trên thực tế, từ sau khi Dương Thần và Lâm Nhược Khê kết hôn, Sắc Vi cũng không trông mong có thể san sẻ một ít thời gian của người đàn ông này, tuy miệng không nói ra, trong lòng tất nhiên có chút chua xót. Nhưng giây phút này đây, Sắc Vi cảm thấy tất cả chờ đợi ấy đều là ngọt ngào.



- Cảm ơn anh, bản thân em…cũng quên mất.



Sắc Vi thỏ thẻ nói.



Dương Thần vuốt vuốt hai má Sắc Vi bảo:



- Lúc anh vừa mới về nước thì gặp em, đến bây giờ, tuy rằng bên cạnh anh có rất nhiều người yêu anh và người anh yêu, nhưng chỉ nhớ mỗi sinh nhật em, anh không muốn bỏ lỡ ngày này hàng năm. Dù sao trong những tháng ngày sa sút tinh thần nhất anh có em làm bạn cùng vượt qua.



- Nói gì vậy nói những lời đau thương vậy, đừng có nghĩ về những chuyện đó nữa được không.



Sắc Vi ôm lấy cổ Dương Thần dịu dàng nói.



Dương Thần vỗ vỗ sau lưng người phụ nữ.



- Nó chẳng là gì cả, em ấy à, sao anh chỉ mới đi có vài ngày mà cảm giác như gầy đi? Không phải vì do nhớ anh đấy chứ.



- Hừ, bớt tự yêu bản thân đi.



Sắc Vi chuyển giọng.



- Mấy bữa nay không khí trong nhà cứ là lạ, đều là do anh đó, khiến Thiện Ny khó xử như vậy, tâm tư cũng theo anh mà không vui, ăn không ngon ngủ không yên, đương nhiên gầy đi rồi.



Dương Thần sửng sốt rồi thở dài.



- Anh cũng đang phát sầu đây này, dự định tìm thời gian đi gặp nhạc mẫu nói chuyện, nhất định không bỏ cuộc chắc chắn thế.



Sắc Vi gật gật đầu, dường như nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi:



- Ông xã…Anh nói, anh chỉ nhớ ngày sinh nhật của em? Còn Nhược Khê thì sao?



Dương Thần ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười giả lả:



- Cái đó … Những người khác anh thì không biết, tuy nhiên anh nghĩ chí ít…Nhược Khê chắc chắn không thích nhắc đến những chuyện linh tinh kiểu như sinh nhật của cô ấy.



- Uhm, vì sao thế.



Sắc Vi cảm thấy nghi ngờ.
Quách Tuyết Hoa đảo đảo cặp mắt.



- Dì con gọi điện thoại nói cho ta rồi! Con thật đúng phóng khoáng, vừa đến Yến Kinh đã phô trương thanh thế, mẹ còn lo lắng với tính cách của con không được hoan nghênh, không ngờ cả nhà họ Lý và nhà họ Đường con đều có quan hệ cả. Dì con còn nói, nhà họ Dương có người kế tục rồi, nói ta có đứa con thật quý hóa! Thật là đứa con quý hóa, một giây cũng không thể bớt lo được!



- Dì? Lại chuyện gì với chuyện gì vậy?



Dương Thần sửng sốt.



- Á Lệ! Quách Á Lệ!



Quách Tuyết Hoa thở dài không thành tiếng đáp:



- Việc con làm ở Yến Kinh, ta biết trước Nhược Khê, thật không ngờ Khương San nhà họ Thái có thể dùng ám chiêu như thế, còn gọi điện cho Nhược Khê. Tuy nhiên, đáng đời con tên tiểu tử bị đối xử như vậy, lần này thì con tự nghĩ cách mà tháo gỡ với Nhược Khê đi, mẹ không giúp gì được con đâu.



Dương Thần dở khóc dở cười, thì ra là mẹ của Vĩnh Dạ, bản thân hắn quên mất đã gặp đôi vợ chồng Lý Tân Quách Á Lệ. Dì…cái từ này trong hai mươi năm qua thật không tưởng tượng sẽ xuất hiện.



Hiện tại bên cạnh hắn có bao nhiêu người thân, còn có những họ hàng gặp mặt và chưa gặp mặt, thật là long trời lở đất, tuy nhiên chuyện đau đầu thật không ít.



Trinh Tú nghi ngờ hỏi:



- Dì Quách, là chuyện gì thế ạ?



Quách Tuyết Hoa chỉ chỉ vào trán Trinh Tú.



- Cô bé này, nhanh ăn xong rồi đi học, chuyện của người lớn đừng tò mò, sắp thi vào trường cao đẳng rồi còn hóng hớt.



Trinh Tú phụng phịu, nhưng cũng không hỏi thêm.



Vú Vương do dự một hồi, giọng ôn hòa hỏi:



- Cậu chủ, tuy rằng tôi không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần này cô chủ tức giận hơn trước, trước đây hai vị có cãi nhau thế nào thì tốt xấu gì cô chủ cũng chỉ lạnh nhạt với cậu, nhưng lần này, cô chủ xem như là không có gì, càng như thế càng khiến người ta lo lắng.



Dương Thần cũng vì thế mà ngứa ngáy da đầu, cái tình trạng này so với chiến tranh lạnh còn khủng bố hơn nhiều.



Nhưng trong chốc lát Dương Thần cũng không biết có thể làm gì mới khiến Lâm Nhược Khê hết tức giận, cũng không làm gì phá lệ khiến cô ấy tức giận, chỉ có thể bĩu môi nói:



- Con cũng đến công ty đi làm đây ạ, nghĩ xem giải quyết như thế nào.



Quách Tuyết Hoa vội hỏi:



- Ai, con trai, con cũng chưa ăn sáng mà?



- Nhược Khê bảo cô ấy miệng không có khẩu vị, con còn có thể ăn uống sao, thế thì con vô tâm quá.



Dương Thần uể oải nói một câu rồi cũng ra khỏi nhà.



Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần rời đi, bùi ngùi thở dài:



- Thằng bé này, con vốn chính là vô tâm!