Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 695 : Đương nhiên là không có chứng cớ
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, trong không khí thoang thoảng mùi nước khử độc, phảng phất như có mùi nước hoa nhè nhẹ, từng chút từng chút thấm vào gan ruột.
Ánh mắt nam nữ giao nhau, khẽ mở, gợn sóng.
Thật lâu sau, Lâm Nhược Khê mới chớp chớp hàng lông mi đen nhánh, đôi mắt ngấn lệ, ấm ức nói:
- Được rồi được rồi, nói cái gì mà móc tim, cái gì mà cắt lát, đúng là buồn nôn quá, anh không thể nói những câu dễ nghe hơn được à.
Dương Thần sờ sờ gáy, bĩu môi nói:
- Em toàn nói “miệng chó không phun ra được ngà voi”, thôi được, anh nói những câu tốt đẹp chưa chắc em đã chịu nghe, chi bằng nói những câu mang tính kích thích như vậy.
Nói xong, Dương Thần lấy cốc nước vừa mới bỏ xuống đưa cho Lâm Nhược Khê.
- Súc miệng đi, uống chút nước, cơ thể em vừa mới hồi phục lại, tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi một chút.
Lâm Nhược Khê đón lấy cốc nước, chậm rãi chuyển lên giường, nói:
- Chuyện của công ty còn chất đống kia kìa, em sửa sang lại một chút rồi quay về công ty đi làm, em không sao rồi.
Dương Thần buông tiếng thở dài.
- Biết trước là em sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà.
- Em không sao, trước hết là anh hãy mở điện thoại lên đã, nghĩ cách giải quyết chuyện của Minh Ngọc.
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười liếc mắt nhìn Dương Thần, rồi lập tức đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Dương Thần mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng biết, sau khi được truyền chân khí của mình, tuy rằng cơ thể Lâm Nhược Khê vẫn còn yếu, nhưng sẽ hồi phục lại rất nhanh, đi là chắc sẽ không có vấn đề gì, huống hồ bây giờ Ngọc Lôi mà thiếu đi bộ não của cô ấy thì sẽ vô cùng khó khăn, cũng coi như là vô phương cứu chữa.
Mở điện thoại lên, Dương Thần lập tức nhìn thấy mấy tin nhắn liên tiếp, gồm có của Mạc Lâm, Mạc Thiện Ny, An Tâm và Ngô Nguyệt.
Dương Thần đang định gọi cho Mạc Lâm hỏi xem sự tình đã giải quyết như thế nào rồi, thì Mạc Thiện Ny lại gọi điện thoại đến.
Dương Thần hết lòng giải thích:
- Ngay từ đầu, chúng ta đã để con mắt của mình ở cái két sắt an toàn trong phòng làm việc của Minh Ngọc, là bởi vì, những văn kiện đó chỉ có hai bản, làm Tổng giám đốc như em, thì đương nhiên chẳng bao giờ tiết lộ ra ngoài. Cho nên, mọi người đều cho rằng là Minh Ngọc đã tiết lộ ra ngoài, hoặc là có người đã nghĩ ra cách lấy được những thứ đó từ chỗ của Minh Ngọc.
Bởi vậy, cách mà chúng ta suy nghĩ, đó là tự hỏi mình rằng là người nào có cơ hội lấy được tài liệu từ chỗ của Minh Ngọc, người nào lại có thể đánh cắp được mật mã, thậm chí còn hoài nghi, có phải là trong phòng làm việc của Minh Ngọc có gắn một loại máy camera giám sát nào đó không, để quay lén hình ảnh Minh Ngọc mở két sắt.
Lâm Nhược Khê hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không đúng sao, nếu như không phải lấy từ chỗ của Minh Ngọc, thì phòng làm việc của em lại càng không thể rồi, có thể bước vào phòng làm việc của em, ngoài Ngô Nguyệt ra, hầu như không có mấy ai, hơn nữa mấy cái két sắt lân cận trong phòng làm việc của em, gần như là trống không, càng không có cách nào để gắn camera giám sát.
Dương Thần cười nói:
- Nghe anh nói hết đã, nếu nói ra, cũng là anh đã trúng kế... đối thủ đã chuẩn bị rất kỹ, trước đó hẳn tên đó đã tìm hiểu về anh, hoặc cũng có thể nói, trước đó hắn ta đã làm rất nhiều chuyện để đánh lạc hướng chúng ta.
Cái tên đó, trong hai ba tháng gần đây, chốc chốc lại chạy đến phòng làm việc của Minh Ngọc, hơn nữa còn vô cùng chịu khó, hoàn toàn không nhìn ra là hắn ta có mục địch gì. Hành động của hắn ta, không chỉ khiến cho người thường xuyên đến phòng làm việc của Minh Ngọc nhìn thấy, mà còn khiến cho những người trong công ty cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa hắn ta và Minh Ngọc, bắt đầu nổi lên tranh luận.
Đừng nói với anh, em không biết thằng cha đấy là ai, chắc chắn em cũng đã sớm có sự nghi ngờ, có phải hắn ta hay tìm cơ hội ở chỗ Minh Ngọc để tìm tài liệu không, cho nên mới để cho anh đi điều tra, đúng không?
Lâm Nhược Khê cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Người mà anh nói là Lý Minh Hòa, đúng là em biết chuyện dạo gần đây anh ta thường vô duyên vô cớ chạy đến tìm Minh Ngọc, trong công ty cũng đã bắt đầu rộ lên tin đồn, tin rằng rất nhiều người trong công ty cũng có cùng dự đoán như vậy, nhưng mà, bởi vì không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh, là anh ta ăn cắp tài liệu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc họp không có người nào nhắc đến Lý Minh Hòa, mọi người không có bất cứ chứng cứ nào.
- Đương nhiên là không có chứng cứ.
Dương Thần cười lắc đầu nói:
- Anh đã đặc biệt đi xem băng hình của camera giám sát. Chú ý đến khả năng hắn ta mở được két sắt, với khả năng hắn ta làm như thế nào mà mang được tài liệu đi mà không bị người khác phát hiện... bây giờ nghĩ, đúng là cười đến rụng răng mất thôi... bởi vì ngay từ đầu tên này đã không có ý định ăn cắp tài liệu từ chỗ Minh Ngọc, hắn ta làm như thế này chỉ với một mục đích duy nhất, đó là thu hút sự chú ý, cho rằng hắn ta hạ thủ từ chỗ Minh Ngọc.
Lâm Nhược Khê cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức phản ứng lại:
- Anh muốn nói, đều là hắn ta cố tình che giấu, khiến chúng ta hiểu lầm? Vậy thì làm thế nào mà hắn ta trộm được?