Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 696 : Nhân từ với cô ta
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Dương Thần không biết làm như thế nào trả lời:
- Anh nghĩ quá phức tạp rồi, kì thực kẻ bán đứng công ty không phải người nào đó, mà chính là trong văn phòng của Ngô Nguyệt, chính là chiếc máy phôtô copy...
- Máy photo?
Lâm Nhược Khê nhíu mày hỏi.
- Làm sao lại là máy photo của Ngô Nguyệt. Em đã nói rồi, rất nhiều tài liệu chính mắt em nhìn thấy cô ấy tự tay photo mà.
Dương Thần giải thích:
- Có thể em chưa từng chú ý đến một số lĩnh vực do vậy không rõ là phải. Hiện tại các máy photo trên thị trường đều có một ổ đĩa trong, mỗi lần photo, tất cả các tài liệu đều được lưu giữ tại đó, chỉ cần người có chút kiến thức về công nghệ thông tin, cũng có thể dễ dàng lấy các tài liệu này không đến mười mấy phút.
Việc máy photo tiết lộ những tài liệu mật, việc này thường xảy ra trong chiến tranh gián điệp, do vậy các phòng ban cần phải dặc biệt chú ý đến tài liệu phế thải, và các thiết bị lưu trữ phải được tiêu hủy hoàn toàn, đề phòng gây ra tai họa lớn. Em hiểu chưa?
Lâm Nhược Khê nhíu mày khó hiểu, vì dù sao cô là người học về kinh tế, làm gì hiểu được những thứ thuộc về kĩ thuật này.
L
Đợi đến khi hiểu ra, Lâm Nhược Khê mới hỏi:
- Kể cả ổ cứng trong máy photo có thể lấy được dữ liệu ra, nhưng máy photo trong văn phòng của Ngô Nguyệt, hàng ngày chỉ có cô ấy và em tan ca rất muộn, không thể có chuyện có người muốn lại gần em và cô ấy được, hơn nữa cửa văn phòng luôn đóng... do vậy..
- Do vậy cái tên Lý Minh Hòa mới chuyển đến công ty, có bao nhiêu người đẹp thì không theo đuổi, chỉ si mê theo đuổi mỗi cô Ngô Nguyệt. Vì hắn ta biết rằng chỉ có được sự tin tưởng của Ngô Nguyệt, mới có cơ hội đột nhập vào văn phòng của cô ấy mà không bị cô ấy nghi ngờ, thậm chí còn có thể để cho Ngô Nguyệt thỉnh thoảng giao chìa khóa cho hắn ta, lấy lí do là tìm một số tài liệu.
Dương Thần tuôn ra một tràng:
- Anh không thể không khâm phục tính nhẫn nại và mưu kế của thằng cha đó, từ khi bước vào công ty, tất cả những gì hắn ta làm là đều chỉ với một mục đích, mỗi bước đi của hắn ta đều đánh lừa được chúng ta, mọi việc hắn làm không để lại bất kì dấu tích gì…
Trong mắt Lâm Nhược Khê lóe lên vài nét thương cảm:
- Ngô Nguyệt, cô ấy... rất thích Lý Minh Hòa.
Dương Thần lặng lẽ nhìn người con gái trước mặt một cái, trong đầu nghĩ, lúc đầu Lâm Nhược Khê muốn giữ kín bí mật việc Ngô Nguyệt và Lý Minh Hòa có quan hệ tình cảm với nhau, đối với người trợ lý của mình mà lại còn là đàn em học khóa sau, Lâm Nhược Khê miệng không thường nói ra lời quan tâm, nhưng trong lòng cô ta lại rất hi vọng Lý Minh Hoà không có liên quan gì đến chuyện này, mà là đối xử tốt với Ngô Nguyệt.
Dương Thần nhẹ nhàng nói:
- Đó cũng chẳng còn cách nào, em biết không, lúc đầu anh đi đến văn phòng tìm em, thì đã bắt gặp Ngô Nguyệt và Lý Minh Hòa đang tìm tài liệu, họ còn nói rằng, em đi trung trâm mua sắm Ngọc Tông mua đồ cơ.
Lâm Nhược Khê gật đầu:
Đầu dây bên kia cười khểnh:
- Anh không phải vờ vịt, là công của anh đâu. Anh bây giờ đã bị bại lộ, tốt nhất là lánh đi chỗ khác, ta sẽ sắp xếp chỗ an toàn cho anh.
Lý Minh Hòa nghe thấy vậy liền cảm kích trả lời:
- Cảm ơn ngài đã khoản đãi, vậy tôi đi làm việc đây.
Sau khi dập điện thoại, khuôn mặt Lý Minh Hòa hiện lên vài nét vui sướng pha lẫn vài nét nham hiểm, nhanh chóng tiến đến phía xe của mình.
Đúng lúc đó có một bóng người mảnh khảnh mặc áo khoác đen đứng chắn trước mặt hắn ta.
Lý Minh Hòa dừng bước, ánh hiện lên sự do dự, rồi mỉ cười nói:
- Thì ra là Nguyệt Nhi, tổng giám đốc Lâm sắp trở lại làm việc nữa, tại sao em lại ở đây.
Ngô Nguyệt mắt ngấn lệ, đau khổ nhìn Lý Minh Hoà cười gượng:
- Nói cho em.. tất cả không phải là do anh làm, đúng không?
Lý Minh Hoà mặt từ từ biến sắc, nở nụ cười khinh miệt nói:
- Em đã biết đáp án rồi, anh còn nói được gì, sao đây, làm sao, muốn ngáng đường không cho anh đi sao? Cái thằng Dương Thần đó đã phát hiện ra được điều gì sao, nó cũng chẳng có chứng cớ gì thì có thể làm gì được anh?
Ngô Nguyệt hít thở thật sâu, ngẩng đầu cố không để nước mắt rớt xuống, hai vai run lên nói:
- Em đáng ra nên sớm nhận ra một người con gái như em thì tại sao anh lại chủ động thích em. Nhưng em vẫn có mộng tưởng anh không là kiểu người chỉ thích vẻ bề ngoài. Chỉ cần em thật lòng với anh anh cũng sẽ thật lòng với em… vì thế dù anh có nói với em thế nào đi nữa thì em vẫn tin rằng anh trong sạch, anh không có ý đồ gì.
Lý Minh Hòa nhíu mày, sắc mặt không đổi.
- Lý Minh Hòa…
Ngô Nguyệt mắt đỏ ửng, đôi vai gầy run lên bần bật đau khổ nói:
- Anh bị ép buộc cũng được, anh chủ động làm cũng được, những việc anh làm với Ngọc Lôi, em có thể coi đó là việc cạnh tranh trên thương trường, nhưng anh không được lợi dụng em để hãm hại tổng giám đốc Lâm.
Cơ mặt Lý Minh Hòa co lại, cười nhạt nói:
- Tùy em nói thế nào cũng được, nếu không phải vì về sau vẫn còn việc trọng sự phải làm thì anh đã cầm dao đâm đến chết Lâm Nhược Khê đó!! Cho cô ta uống thuốc độc mà chết, có nghĩa là anh đã rất nhân từ với cô ta rồi!