Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 702 : Ăn mấy miếng

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Tin tức này vừa đến đã khiến tất cả mọi người ở đây kinh hãi.



- Bây giờ tình hình đang khẩn cấp, đổi Chủ tịch cái gì!?



- Hừ... lúc bọn họ mua vào một lượng lớn cổ phần đã mất trăm triệu, lúc này chốc lát giảm ba, bốn lần, thì chỉ còn là mấy chục triệu a! Muốn không vội cũng khó!



Lâm Nhược Khê lạnh giọng nói với người trợ lý kia:



- Cậu nói cho bọn họ, muốn bán thì bán, đừng tưởng rằng uy hiếp tôi như vậy, tôi sẽ thuận ý bọn họ.



Trợ lý vừa nghe, vẻ mặt cầu xin nói:



- Tổng giám đốc Lâm... Kia... Kia thực là trở mặt ư?



- Như thế nào, chẳng lẽ cậu muốn cho tôi từ chức?



Lâm Nhược Khê hỏi lại.



Một quản lý cao cấp lập tức tiếp lời nói:



- Tổng giám đốc Lâm, nếu không tôi đi khuyên nhủ nhóm cổ đông, hiện tại trên tay đại cổ đông có gần ba mươi phần trăm cổ phần, nếu bị bán đi như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể kéo trở lại nữa!



Lâm Nhược Khê hừ lạnh nói:



- Nên làm gì thì đi làm đi, tôi nói không cần phải xen vào thì không cần phải xen vào! Thời điểm bọn họ mua là gần gấp hai giá hiện tại, chẳng lẽ thực sự cam tâm lỗ một nửa bán đi như vậy?



Nhóm quản lý cao cấp ngơ ngác nhìn nhau, đều chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, chỉ cầu mong Lâm Nhược Khê tính kế là chính xác. Huống chi, cổ phần giữ nhiều nhất vẫn là Lâm Nhược Khê, những cổ đông có cổ phần kia cũng là mua được từ trên tay cô.



Người chịu thiệt nhất đã nói như vậy, bọn họ có biện pháp nào!?



Đêm nay, nhất định là rất bận rộn với các loại chấn động trong lòng.



Thời gian chậm rãi qua đi, mặt trời ngày hôm sau cứ theo lẽ thường mọc lên, rực rỡ mà xán lạn, không bởi vì bầu trời Trung Hải có mây xám, mà bị ảnh hưởng.



Ở trong biệt thự ven biển, rèm che cửa sổ lầu hai từ từ kéo ra.



Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng ngủ, mang theo sóng gợn nhè nhẹ, không khí tràn ngập mùi trầm hương thoang thoảng.



Trên chiếc giường lớn, đệm chăn màu trắng, khuôn mặt tiều tụy của Ngô Nguyệt lim dim mắt buồn ngủ.



Nhìn bốn phía, Ngô Nguyệt sờ sờ trên đầu có chút sưng lên, chậm rãi ngồi dậy đến tựa vào lưng giường, có chút thất thần.



Tối hôm qua khóc một trận, chính mình cũng không biết như thế nào liền ngủ thiếp đi, giờ phút này tại đây tỉnh lại, hẳn là tối hôm qua Lý Minh Hòa đã ôm cô tới nơi này.




Lâm Nhược Khê có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là gật gật đầu.



- Ừ, cùng lắm thì chính em lái xe tới đó, em biết anh cho dù tới công ty cũng sẽ không làm gì.



- Này không thể được.



Dương Thần đứng dậy, nói:



- Hay là anh lái xe đưa em tới đó, thuận tiện trên đường mua chút gì ăn.



Lâm Nhược Khê luôn cảm giác ánh mắt Dương Thần có chút kỳ quái, nhưng là không thể biết đó là cái gì, đành phải ngoan ngoãn gật gật đầu. Tại thời điểm cảm giác an toàn xuống cực điểm, bản năng nữ nhân khiến cô hy vọng bên người vẫn là có người có thể dựa dẫm.



Tuy rằng vú Vương và Quách Tuyết Hoa vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn đến Lâm Nhược Khê tinh thần sáng láng đi xuống lầu, cũng không có thể cưỡng ép ngăn cản, đành bảo Dương Thần chăm sóc cô cho tốt, không nên quá mệt nhọc.



Ra cửa, ngồi trên xe, hai người lại lần nữa trở về công ty.



Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế phụ xe, càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, hỏi dò:



- Anh không phải cố ý mang em đi ra đâu một vòng, căn bản không phải muốn cho em ngủ nghỉ đúng hay không? Nếu không, căn bản không cần mang em về nhà lại đột nhiên lập tức khiến em khôi phục tinh thần.



Dương Thần cười gian nói:



- Việc này không quan trọng, dù sao anh cũng vì chứng thực một suy đoán của anh. Nếu vẫn ở tại Công ty, có một số người, khả năng không thuận tiện hành động.



Lâm Nhược Khê đang khó hiểu, Dương Thần bỗng nhiên lái xe sang hướng khác, xe chạy tốc độ cao, tiến vào một quốc lộ.



- Anh đi nơi này làm cái gì? Muốn mua đồ ăn trong nội thành cũng có thể...



Không đợi Lâm Nhược Khê đang nói xong, ngay tại phía sau xe, một chiếc xe tải lớn vốn đi theo ở phía sau, bỗng nhiên "Rầm rầm" tăng tốc!!!



Đầu xe tải như một khối sắt thép lớn, mang theo khí thế khủng bố chưa từng có từ trước đến nay, trong chớp mắt chạy lên đè sát chỗ chiếc Bentley hai người đang ngồi!



Lâm Nhược Khê căn bản không kịp phản ứng, liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người!



Chiếc xe Bentley màu đỏ tươi mà Dương Thần lái, cũng gần như đồng thời tăng tốc!!



Từ trước lúc xe tải tăng tốc, Dương Thần cũng đã đổi chế độ tự động thành người lái, và kéo tay ga, chuẩn bị đột nhiên tăng tốc!



Xe tải bi bỏ rơi mấy mét, ngơ ngẩn không thể đuổi theo!



Dương Thần hừ lạnh một tiếng, xe ra khỏi lối đi, trực tiếp linh hoạt xoay tròn một trăm tám mươi độ, dừng lại ở ven đường!