Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 703 : Đường rút

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Quán tính của chiếc xe tải quá lớn, không thể dừng ngay lại được, với tốc độ hơn một trăm km một giờ, thì sẽ đâm thẳng vào hàng rào lan can mất thôi!



“Panglangpanglang!!! Ầm!!!”



Sau những tiếng chấn động, chiếc ô tô nằm bẹp dí một đống bên đường, bụi vàng và khói đen bay tứ tung, khiến cho những chiếc xe đang lưu thông trên đường đều kinh hãi toát mồ hôi lạnh.



Lâm Nhược Khê vẫn chưa hoàn hồn trơ mắt ra nhìn chiếc xe tải chổng ngược, vui mừng vì tìm lại được sự sống trong cái chết, nhưng cô cũng không vui sướng được lâu, mà đã bình tĩnh lại ngay được, quay lại nhìn vẻ mặt trêu tức của Dương Thần, nói:



- Anh... sớm đã biết là có người muốn hại em?



Dương Thần nhếch nhếch miệng,:



- Cũng không chỉ là đơn thuần muốn hại em, mà là muốn cả anh và em cùng rơi xuống, vốn dĩ là, sau khi em trúng độc không biết chừng bọn chúng có thể động thủ ở ngay trong viện, nhưng đáng tiếc em đã ra viện ngay rồi, cho nên làm hỏng kế hoạch của bọn chúng. Trong chốc lát lại không thể bày ra kế hoạch thích hợp hơn, cho nên lúc chúng ta từ viện trở về Ngọc Lôi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.



Bây giờ kẻ thù đã lấy lại được tinh thần, ở trụ sở của Ngọc Lôi thì không thể tùy tiện ra tay được, nhưng đợi đến khi chúng ta bị lạc đến nơi tương đối hẻo lánh này, đối phương không ra tay mới lạ.



- Anh nói là hai chúng ta ở cùng nhau?



Lâm Nhược Khê suy nghĩ rồi hỏi:



- Nếu như muốn giết em, em còn có thể hiểu được, dù sao thì Lý Minh Hoà cũng là hướng mũi dùi về phía em, huống hồ bọn chúng còn sợ em tìm được cơ hội phản kích lại, nhưng tại sao còn muốn giết cả anh? Lẽ nào bọn chúng có thù với anh sao?



Mặt Dương Thần hơi biến sắc, rồi sau đó cười nói:



- Ai biết được chứ, có lẽ chúng tính diệt cỏ phải diệt tận gốc, phòng trừ hậu họa, không cho anh cơ hội báo thù.



Lâm Nhược Khê hiển nhiên là không tin điều này, nhưng cũng không hỏi nhiều, bĩu môi nói:



- Thảo nào lại không muốn để em lái xe đến công ty, hóa ra đã sớm biết, cũng không nói trước với em một tiếng. Tuy rằng em biết chắc chắn anh không sợ những thủ đoạn tầm thường như thế này, nhưng dù gì thì cũng phải để em chuẩn bị tâm lý đã chứ.



Dương Thần yên lặng, khởi động xe, tiếp tục đi, ánh mắt lóe sáng, hỏi:



- Nhược Khê, bây giờ, em có hận Lý Minh Hòa không?
Mọi người khẩn trương đứng dậy, cúi người tiễn La Thúy San ra khỏi phòng họp, không dám có nửa tiếng dị nghị.



Đợi đến khi ra khỏi phòng họp, bước vào trong thang máy nội bộ, nụ cười trên mặt La Thúy San biến mất, lạnh lùng hỏi gã trợ lý phía sau, nói:



- Những thứ mà bảo cậu chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?



Tên trợ lý vội vàng trả lời:



- Đã xong xuôi hết cả rồi ạ, tư liệu vô cùng đầy đủ, bất cứ lúc nào yêu cầu cũng có thể đưa đến tay Lâm Nhược Khê.



La Thúy San khen:



- Làm tốt lắm!



Rồi lại hỏi:



- Đồ ngu xuẩn đó có còn đáng tin không?



Gã trợ lý cười gian xảo nói:



- Vâng, vẫn đang ở biệt thự, ở cùng với người phụ nữ bị anh ta lợi dụng.



- Đây là bước cuối cùng rồi, ở bên nước ngoài cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đề phòng ngộ nhỡ đường rút lui cũng không được để xảy ra sai xót.



La Thúy San nói.



- Vâng!



Cùng lúc đó, thang máy “tinh” một tiếng, cửa mở ra, đã đến tầng thấp nhất rồi.



Khuôn mặt La Thúy San một lần nữa lộ ra vẻ ôn hòa, kiêu ngạo mỉm cười, hớn hở vui sướng bước ra.