Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 709 : Em cầu xin anh

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Lúc trước vú Vương nói, bà ấy cũng không biết tại sao Tổng giám đốc biết tìm đến Tiết Tử Tĩnh, có lẽ vú Vương cũng chỉ biết được một phần của sự việc nên chưa thể nói rõ ràng được.



Lúc trước, đối với bất kỳ một người nào trong gia tộc mà nói thì cũng không được coi là vẻ vang cho lắm, hơn nữa áp lực dành cho nhà họ Ninh và nhà họ La thực sự là không có ai dám tiết lộ cái gì.



Dương Thần cười hàm ý. Lật lại những chuyện cũ của năm đó, thực sự đau đầu.



Tiết Minh Hòa nghiến răng nghiến lợi nói:



- Bây giờ cậu biết rồi đấy. Quốc Tế Ngọc Lôi vốn thuộc về tôi, thuộc về nhà họ Tiết chúng tôi. Là do người phụ nữ kia phản bội chúng tôi, không chỉ khiến chúng tôi mất đi gia tộc, mà còn mất đi Ngọc Lôi, mất đi tất cả! Nhà họ Dương các người thấy chết mà không cứu, nhà họ Lâm thì mượn gió bẻ măng, những trò quỷ này tôi sẽ đều ghi nhớ. Lâm Nhược Khê, con tiện nhân đó giống hệt mẹ cô ta, đáng bị băm làm ngàn mảnh.



Dương Thần nhíu mày, nửa cười nửa không, nói:



- Tôi không hiểu. Lúc đầu khiến cho nhà họ Tiết các người tan tác tả tơi, cút ra khỏi Hoa Hạ. Những người trực tiếp ra tay là người của nhà họ Ninh và nhà họ La. Tại sao ông lại nghe lời xúi giục của người phụ nữ đó để hại em họ của mình, mà lại không đi tìm bọn họ mà báo thù chứ?



Tiết Minh Hòa nghẹn lời, ánh mắt chuyển sang hướng khác, hừ lạnh một tiếng, không trả lời.



La Thúy San cười khanh khách nói:



- Lúc trước kẻ xuống tay là trưởng bối của gia tộc chúng tôi và nhà họ Ninh, chứ không phải là tôi. Đây gọi là sự khác nhau giữa người với người. Hơn nữa, nếu như không phải tôi thì đồ ngu ngốc này sớm đã chết trong nhà giam Philadelphia ở Mỹ rồi.



Dương Thần thản nhiên nhìn Tiết Minh Hòa. Những tài liệu mà mình nhìn thấy được chính xác là nói gã ta đã vào tù, nhưng quá trình như thế nào thì lại không nói rõ, chỉ biết sau đó gã ta rất thuận buồm xuôi gió. Sau khi đổi tên thành Lý Minh Hòa thì đến làm việc trong Tập đoàn Mộ Vân Hồng Kông.



Tiết Minh Hòa nghe thấy tên “nhà giam Philadelphia” thì hơi chột dạ, sắc mặt cũng biến đổi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, giống như đang nhớ về một điều gì đó rất kinh khủng.



La Thúy San nhìn thấy ánh mắt của Dương Thần có chút nghi hoặc, đắc ý nói:



- Xem ra công việc bảo mật của tôi vẫn rất thành công. Có phải cậu rất tò mò rằng năm đó đã xảy ra chuyện gì?



Không đợi Dương Thần nói, La Thúy San liền cướp lời ngay:



- Hừ, tôi nói cho cậu biết…
La Thúy San cười nham hiểm.



Dương Thần nhíu mày, có một dự cảm xấu:



- Bà đã làm gì Lâm Nhược Khê?



Không đợi Dương Thần hỏi xong, thì điện thoại trong tay Dương Thần rung lên.



Dương Thần cũng không để ý đến việc La Thúy San đang nhằm súng vào đầu mình, mà lôi ngay điện thoại ra xem, quả thật là Lâm Nhược Khê gọi.



La Thúy San cười đắc ý, vẻ mặt như nắm chắc phần thắng.



- Em sao vậy?



Dương Thần nhận điện thoại.



Giọng nói của Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia hơi khàn khàn, như vừa mới khóc, đứt quãng, nói:



- Dương Thần… Đừng… đừng hại bà ta.



Dương Thần sửng sốt, thấp giọng nói:



- Anh không biết em đang nói cái gì, việc này anh biết cách giải quyết…



- Không cần!



Lâm Nhược Khê như thét lên:



- Em biết anh đang đối diện với ai. Bà ấy đã đưa cho em tất cả…tất cả các tài liệu của năm đó… Em cầu xin anh… Coi như em quỳ xuống để cầu xin anh, đừng làm hại bà ta… Em cầu xin anh.