Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 710 : Nói thật cho cô biết
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Cầu xin?
Dương Thần trong lúc xúc động nhất thời, nghe thấy những lời nói đau buồn của Lâm Nhược Khê qua điện thoại, đã khiến hắn như trôi sâu vào trong vòng nước xoáy không có điểm dừng, người ngây ra.
Từ lúc quen biết cho đến bây giờ, cho dù là một người phụ nữ rất hiếm khi nhận sai trước mặt mình, nhưng không ngờ lần đầu tiên vì một người phụ nữ muốn hại cô ấy đến chết là khóc lóc cầu xin mình đừng thương hại cô ấy?
Lâm Nhược Khê không nghe thấy Dương Thần trả lời, tỏ vẻ bất lực:
- Cô ta bắt cóc những người nhà họ Tiết ở Mỹ, bao gồm cả anh trai của mẹ em. Nếu như cô ta có một chút sơ xuất thì thuộc hạ của cô ta sẽ giết hết bọn họ. Mẹ của em và em nợ bọn họ rất nhiều. Làm sao em có thể giương mắt nhìn bọn họ bị giết như vậy?
Dương Thần cảm thấy lồng ngực mình như nóng rát lên, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt đắc chí, hai mắt Dương Thần như đã đỏ ngầu từ rất lâu rồi.
Nhưng, những lời cầu xin tha thiết của Lâm Nhược Khê trong điện thoại lại khiến cho hắn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó rất lớn, khiến cho mọi sự tức giận của hắn đều bị kìm nén lại ở bên trong, khó có thể bộc phát ra ngoài được.
La Thúy San thu súng lại, cất vào trong túi, vén vài sợi tóc đang rối trước mặt lên:
- Anh xem, vợ của anh bảo anh đừng giết tôi. Cô ấy nói đúng, anh chỉ cần bình tĩnh một chút là sẽ biết. Nếu như bây giờ anh ra tay giết tôi thì anh có biết hậu quả là gì không? Muốn trở thành gia chủ của nhà họ Dương thì phải bình tĩnh để nhìn nhận vấn đề, chứ không phải vội vàng hấp tấp. Hiểu chưa, người thanh niên?
Nói xong, La Thúy San bước qua những chỗ bị nứt, từ từ và ung dung bước ra phía ngoài.
Dương Thần vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cũng không ngăn lại, mà hỏi trong điện thoại:
- Em thực sự…quan tâm đến những người đó như vậy sao?
Lâm Nhược Khê nghẹn lời:
- Em không thể vì việc mình phải chịu sự đe dọa mà khiến cho những người thân vô tội của em phải chết.
- Anh hiểu rồi.
Dương Thần thấp giọng xuống, cúp máy điện thoại xuống.
Ở đầu bên kia, sau khi Dương Thần cúp điện thoại, Lâm Nhược Khê ở trong phòng làm việc như kiệt sức, từ trên ghế sô pha trôi dần xuống mặt đất, dựa vào cạnh bàn, nước mắt ròng ròng nhìn bức ảnh cũ đã ố vàng ở trên mặt bàn.
Trong bức ảnh đó là một đôi nam nữ có diện mạo rất thần bí, người đàn ông có vẻ nhiều tuổi hơn, khôi ngô tuấn tú, còn người phụ nữ rõ ràng là Tiết Tử Tĩnh-mẹ của cô.
Ở góc của bức ảnh có một hàng chữ được viết khá cẩn thận: “Ảnh chụp chung của anh em nhà họ Tiết-Tử Phong và Tử Tĩnh.
- D37 vào chỗ…D48 vào chỗ!
Người đàn ông to lớn kia quay đầu lại:
- Rander, hướng của kẻ thù đã xác định chưa?
Một trong số hai gã đàn ông đang gõ máy tính gật đầu:
- Đội trưởng, D55 và D21 ở trên phố Greenland. Số 778 đã để rớt một tên, nhưng D21 đã cải trang, không để lộ sơ hở. Tổng số quân địch là 5 người. Bốn người còn lại đều đã trong tầm ngắm, vẫn chưa xuất hiện nhân viên bảo vệ.
Người đàn ông to lớn kia cầm lấy máy liên lạc:
- Tay súng bắn tỉa chuẩn bị, tập trung vào mục tiêu. Sau khi tấn công, D55 và D21 thu về. Sau 20 giây thì hành động.
- Yes sir!
Người đàn ông cường tráng buông máy liên lạc xuống, cầm lấy lon Red Bull bên cạnh, uống một ngụm to, quay đầu lại nói với gã đàn ông còn lại đang dùng máy tính:
- Hãy tìm một đường để rút lui, chặn tín hiệu của cảnh sát.
- Rõ, thưa Đội trưởng!
Gã đàn ông kia nói một cách không hứng thú:
- Nhiệm vụ lần này quá đơn giản. Những kẻ đó ngay cả là bộ đội đặc chủng cũng không tính, quả thực như dùng dao cắt pho mát vậy. Không khó khăn chút nào.
- Câm miệng!
Người đàn ông cường tráng kia quát:
- Bất kể là nhiệm vụ gì đều phải thực hiện một cách nghiêm túc. Đây là lần thực thi nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi chúng ta gia nhập vào đội quân của ngài. Nếu như chậm vài giây sẽ khiến ngài không hài lòng, lúc đó cậu sẽ phải đi gặp thượng đế đấy.
Gã đàn ông kia vừa nghe xong liền lập tức tiếp tục làm việc nghiêm túc.
Sau mấy giây, khi hai tiếng súng vang lên là những tiếng kêu thảm thiết được truyền đến từ trong con phố đó.