Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 79 : Tiếp khách
Ngày đăng: 14:01 19/04/20
Sau khi rời khỏi bệnh viện Dương Thần thấy hơi bực mình, lái xe trên đường cao tốc một lúc mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này đã là 11, 12 giờ đêm, nhiều nơi ở vùng ngoại ô Trung Hải đã thấp thoáng những ngọn đèn đủ màu sắc sáng bừng, nếu như là một tháng trước, Dương Thần có lẽ đã cảm thấy rất thích thú với cái ánh sáng hồng lấp lánh ấy, nhưng giờ thì chỉ muốn buông thả mọt chút, đến Rose tìm Sắc Vi có lẽ sẽ không làm mình phải thất vọng.
Tự nhiên ngẫm lại, tất cả những việc mình đã làm thực sự đều rất khó hiểu, Sắc Vi toàn tâm toàn ý đối tốt với mình như thế, cô gái nhỏ Lý Tinh Tinh bình thường chỉ cần nhìn thấy mặt là đã vui đến cả nửa ngày, những người con gái như thế mà hàng ngày hắn còn chẳng hề quan tâm, vậy mà giữa đêm lại chạy đi mua bánh nếp cho cô sơn nữ lạnh lùng Lâm Nhược Khê.
Có lẽ là bởi vì cô ấy quá giống với cô gái trong sâu thẳm ký ức... Có lẽ của mất rồi mới thấy quý, câu nói này luôn đúng.
Trong lòng thực sự áy náy với Sắc Vi, Dương Thần quyết định không đi tìm cô ấy nữa, khi xe đi đến một khu chợ đêm, hắn dừng xe, định tìm một quán ăn nhỏ, uống chút bia, ăn bát mỳ nóng.
Thành phố Trung Hải về đêm, trong khắp các ngõ lớn nhỏ, chỉ cần không phải ngoài đường lớn, thì đủ các cửa hàng nhỏ không biển hiệu bắt đầu việc kinh doanh đêm của mình, khi nào may mắn thì chẳng ai quản lý, lúc vận hơi đen thì bị dân phòng dẹp hết.
Dương Thần chọn đại một quán mỳ nhỏ, ngồi xuống lớn tiếng gọi chủ quán:
- Ông chủ, cho tôi một bát mỳ thịt xé với hai chai bia nhé.
Ông chủ quán là một người trung niên, nghe thấy liền cười đáp lai:
- Vâng, quý khách đợi một lát ạ.
Nghe tiếng đáp Dương Thần thấy quen quen liền nhìn kỹ lại rồi bất chợt mỉm cười:
- Sao lại là anh?
Chủ quán bực mình ngẩng đầu lên, nhìn kỹ mặt khách, cuối cùng cũng nhận ra Dương Thần, chân bỗng mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngã sóng xoài, nét mặt khổ cực nhăn nhúm như quả mướp đắng:
- Hóa... hóa ra là cậu sao, ha ha....ha ha ha... Thật là có duyên.
Người chủ quán chính là người quen ngày trước đã áp giải Dương Thần đến Cục cảnh sát – là Phùng Bưu, Phùng đội trưởng.
Vốn là cảnh sát Cục khu vực phía Tây, người mặc cảnh phục, vênh mặt hất hàm sai khiến mà giờ đây đã trở thành một tên bán hàng rong không giấy phép hành nghề, mặc cái áo ba lỗ cáu bẩn, người quấn tạp dề, bán mỳ dạo bên đường.
Dương Thần suy nghĩ một chốc, hỏi vu vơ:
- Anh đổi nghề hay là bị khai trừ?
Phùng Bưu đỏ mặt, nhăn nhó nói:
- Bị... bị khai trừ.
Quách Tử Hằng nét mặt đờ đẫn, cười khổ não:
- Anh Dương không biết chứ, thật ra chúng tôi cũng chỉ sống nhờ vào người khác, nhận được mệnh lệnh, phải bắt người đang đứng sau lưng anh về, nếu không thì... Quách Tử Hằng tôi thật tình không biết phải báo cáo thế nào.
Dương Thần không ngờ, Quách Tử Hằng khá hiểu thực lực của mình, nếu hắn động thủ thì sẽ chịu thiệt, nhưng vẫn muốn cứng đầu mang Trần Bác về, rốt cuộc Trần Bác là người thế nào?
- Tổng giám đốc Quách, người bạn này của tôi lẽ nào đã mắc phải điều cấm kỵ gì hay sao? Hay là anh ta thiếu tiền của các anh?
Dương Thần băn khoăn hỏi.
Quách Tử Hằng cười khiêm tốn, thở dài nói:
- Sao anh Dương không hỏi bạn mình là đã xảy ra chuyện gì?
Dương Thần gật đầu, nhìn Trần Bác.
Trần Bác đầu gối run run, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Dương Thần, khẽ mở miệng:
- Tôi... tôi... tôi... Họ bắt tôi đi tiếp khách.
- Tiếp khách?
Dương Thần nhíu mày.
Mặt Trần Bác đỏ như gấc, cúi đầu, nói gần như không nghe thấy gì:
- Họ muốn tôi đi tiếp một người đàn ông.
Dương Thần thoáng giật mình một lúc mới hiểu ý của Trần Bác, nói thật, trong lòng cảm thấy có chút quái dị, không ngờ Trần Bác bình thường vốn rất nữ tính, lại bị đàn ông khác để ý.
Nhưng bây giờ mà cười thì cũng không hay ho lắm, may mà khi còn ở nước ngoài đã thấy không ít chuyện tương tự, Dương Thần không quá ngạc nhiên, quay lại nói với Quách Tử Hằng:
- Như thế không được, anh xem bạn tôi không hề muốn, các anh không nên ép buộc anh ấy nữa.
Quách Tử Hằng cười khổ:
- Anh Dương, có anh ở đây, tôi nào dám ép buộc anh ta, chỉ là... cái người đó, thật sự không thể đùa được..