Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 80 : Kiếp sau sẽ nói

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Dương Thần đã hiểu, xem ra có thể sai khiến Quách Tử Hằng đi bắt người, cũng xem như là một nhân vật quyền lực, ít nhất cũng là kẻ thủ lĩnh đám lưu manh, kẻ mà Quách Tử Hằng không dám đắc tội, nhưng Quách Tử Hằng cũng không đánh lại được ta, gã vẫn chưa quên nỗi sợ đối với ta, bởi vậy mới định thoái thác trách nhiệm.



- Được rồi được rồi, không cần diễn cái vẻ mặt hồ ly đâu.



Dương Thần cười có vẻ không để tâm.



- Cậu cứ báo với người ta tên của tôi, nếu muốn kiếm chuyện thì đến gặp tôi, tôi đợi ở Ban quan hệ xã hội Quốc Tế Ngọc Lôi.



- Anh Dương quả là người thẳng thắn.



Quách Tử Hằng cười ha ha, nhắc nhở bọn thủ hạ:



- Rút thôi.



Dương Thần sao có thể để bọn chúng dễ dàng đi như thế, vung tay bảo:



- Từ từ đã nào, tôi vẫn chưa nói hết.



Quách Tử Hằng dừng bước, dự cảm có chuyện không hay sẽ xảy ra, đờ người ra hỏi:



- Anh Dương còn muốn chỉ bảo gì ạ?



Dương Thần cười hi hi bảo:



- Tổng giám đốc Quách, tôi nhận việc này, cũng phải có chút phí giấy tờ…



Nói xong lấy hai ngón tay xoa xoa.



Quả nhiên là một con quỷ hút máu đội lốt lưu manh.



Trong lòng Quách Tử Hằng đang chửi bới tơi bời, nhưng ngoài mặt chỉ dám biểu lộ vẻ vui mừng khôn xiết, bảo mấy tiểu đệ đằng sau đưa chi phiếu, xoạt xoạt viết, hai tay dâng đưa Dương Thần, cười nịnh nọt:



- Anh Dương nói phải, Quách Tử Hằng tôi còn thiếu suy nghĩ quá.



Đám tiểu đệ ngơ ngác nhìn, đại ca nhà chúng ta sao vậy nhỉ? Đã cho người ta tiền lại còn ra vẻ nịnh bợ nữa.



Dương Thần hài lòng gật gật đầu, búng búng tờ chi phiếu trong tay, tên Quách Tử Hằng coi như mất toi 20 nghìn đồng Hoa Hạ, hắn cười nói:



- Mấy người đi đi, những việc khác tôi sẽ chịu trách nhiệm.




Dương Thần gần như đã hiểu hết đầu cuối sự việc, xem ra tên biến thái mà Trần Bác nhắc đến đã là một kẻ biến thái hành động không biết xấu hổ nữa rồi.



Trần Bác lắc đầu:



- Tôi chỉ biết gã ta họ Chu, bọn họ đều gọi gã là công tử Chu, ngoài ra tôi không biết gì thêm, nhưng có vẻ như quyền lực của gã rất lớn, tên đầu sỏ họ Hằng kia thường hay nịnh bợ gã.



Dương Thần thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, cười nhẹ, vỗ vỗ vai Trần Bác:



- Anh cũng đừng lo lắng quá, nếu bệnh của cha anh thiếu tiền chữa trị thì có thể hỏi mượn tôi, sau này từ từ trả tôi cũng được, dù rằng tôi không giàu có nhưng cũng có thể giúp đỡ bạn bè, hơn nữa, tiền tiêu rồi thì còn kiếm được, chứ người mất rồi, thì chẳng còn gì nữa.



- Cảm ơn anh...



Trần Bác không kìm được nước mắt, anh ta lau mắt rồi lại cười bảo:



- Tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi không muốn lại mượn tiền của anh nữa, tôi và em gái đã nộp đủ tiền rồi, đã mượn tiền của bao nhiêu anh em bạn bè, em gái tôi thứ Tư sẽ đến Trung Hải, định sẽ tìm việc làm ở đây, hai anh em tôi cùng cố gắng làm việc trả nợ.



- Em gái anh đến Trung Hải làm sao? Không đi học nữa ư?



Dương Thần vẫn nghĩ em gái Trần Bác đến chỉ để thăm anh trai mà thôi.



Trần Bác chua xót lắc đầu:



- Em gái tôi rất hiểu chuyện, con bé nghỉ học giữa chừng, nhưng trường đại học họ bảo lưu thành tích, hai năm sau lại đi học tiếp.



- Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, anh đã nói là không cần mượn tiền nữa, thì tôi cũng không ép, nhưng nếu cần giúp đỡ gì thì anh cứ nói với tôi, tôi rất rảnh rỗi, anh cũng biết mà.



Dương Thần nháy mắt.



Trần Bác đã nói hết tâm sự lơn nhất trong lòng, mà thấy Dương Thần vẫn không hề khinh thường mình, tâm trạng tốt lên rất nhiều, bất giác đỏ mặt nói:



- Dương Thần, nếu tôi mà là con gái, tôi nhất định sẽ cưới anh, anh là một người đàn ông đích thực.



Nhìn anh chàng công tử bột Trần Bác đỏ mặt, ngượng ngùng nói ra những lời này, Dương Thần giật mình, gạt tay nói cứng:



- Chuyện đó... chuyện đó để kiếp sau nói... Ha ha...



f