Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 802 : Nơi sâu trong rừng trúc

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


- Họ Tiêu?



Thái Ngưng cẩn thận nghĩ lại một lát, lắc đầu nói:



- Không có, em có một sư tỉ, hai sư muội, họ đều không phải họ Tiêu, sao anh đột nhiên lại hỏi như vậy?



Dương Thần cũng không biết tại sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng, liền đột nhiên nghĩ đến ở Mỹ có Tiêu Chỉ Tình rất hay hạ độc thủ.



May là không phải người của Đường Môn, nếu như chạm phải người đàn bà đó thì cũng không biết đối mặt kiểu gì, nhưng cũng có chút không nỡ bỏ tấm thân nõn nà uyển chuyển tuyệt mỹ hệt một con rắn nước, nhưng lại cảm thấy nữ yêu tinh này quả là có chút khó đối phó, ngộ nhỡ xuất hiện ở đây thật thì sẽ gây ra không ít chuyện phiền phức.



- Không có gì, chỉ là nghĩ đến kẻ thù thôi, nếu như không phải là người trong Đường Môn thì thôi vậy.



Dương Thần tát nước theo mưa, cười nói:



- Ngưng Nhi yêu dấu, nhân tiện trời vẫn còn chưa tối, em dẫn anh đi thăm thú nơi mà em sống trước đây đi, để cho anh có thể hiểu em hơn.



Thái Ngưng nghe xong những lời này trong lòng có chút thích thú, chút ngại ngùng cúi đầu hỏi:



- Anh…muốn đi đâu?



- Giường của em...À không, chỗ em sống hàng ngày.



Dương Thần nhanh miệng, hơn nữa lại với vẻ mặt rất nghiêm trang.



Nhưng Thái Ngưng vẫn nghe ra một ý nghĩa sâu xa đầy hàm ý, trợn mắt nhìn Dương Thần.



- Đi theo em, em dẫn anh đến nơi em luyện võ công…



Khuôn mặt Dương Thần đau khổ, cũng chỉ tại cái miệng của hắn tự bán đứng hắn.



Một rừng trúc bạt ngàn, đâu đâu cũng chỉ thấy màu xanh của trúc.



Trong bốn phía rừng trúc của Đường Gia Bảo, nhất là rừng trúc phía nam này mới có thể cảm nhận được cảnh tượng trúc mọc xum xuê của mùa hạ.



Dương Thần và Thái Ngưng nắm tay nhau đi đến những nơi hồi Thái Ngưng còn nhỏ, thời niên thiếu khổ sở luyện công, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, nhưng trong mắt Thái Ngưng nó lại không có thần sắc gì dễ chịu cho lắm.



Giống như một bên trở về với kí ức, một bên kể lại cho Dương Thần nghe những chuyện ngày xưa của cô, giọng điệu của Thái Ngưng như có chút mơ hồ, và cũng có phần đau buồn.
- Anh quả thật rất ẫu trí, nói như là trong những câu chuyện đồng thoại ấy, mấy thứ này lừa con nít còn được.



Thái Ngưng bật cười.



Dương Thần gãi gãi ngực.



- Sao em không lại không phối hợp với anh chút nào vậy, rơi vài giọt nước mắt đi chứ.



- Tuy rằng ẫu trí nhưng em lại rất thích nghe.



Bỗng dưng Thái Ngưng đổi giọng điệu.



- Anh nói lại một lần nữa đi.



Dương Thần cứng lưỡi.



- Uhm...Phải là những lúc tình cảm dâng trào mới nói được, bây giờ bảo anh nói, anh không nghĩ ra...



- Vậy như vậy đi.



Thái Ngưng đột nhiên kiễng chân, kéo cổ Dương Thần lại hôn lên môi người đàn ông.



Lại bị phụ nữ cưỡng hôn.



Dương Thần trong lòng có chút không thoải mái, trước kia đã bị Lâm Nhược Khê cưỡng hôn rồi, sao bây giờ lại đến Thái Ngưng chơi cái trò này?



Không được, phải phạt một cách nặng nề mới được.



Dương Thần ôm chặt eo người phụ nữ, vừa véo chiếc eo nhỏ bé mền mại kia, vừa giống như một con lợn rừng gặm măng hôn ngấu nghiến đôi bờ môi của cô, như muốn hút trọn mùi hương đấy.



Thái Ngưng còn rất non về phương diện này, cô làm sao có thể chịu được sự hoang dã của Dương Thần, lập tức liền thần hồn điên đảo, dũng khí lúc nãy trong lúc này biến thành xấu hổ, trông có chút đáng thương.



- Khụ, khụ.



Tiếng ho sặc sụa của một người phụ nữ từ xa truyền lại, làm gián đoạn chiếc hôn đang ngây ngất.