Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 822 : Hóa ra là..hắn

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


- Khu biệt thự phía tây?



Lâm Nhược Khê thì thào đọc tên, thoáng suy tư, nói:



- Hình như...là cũng được.



Sắc Vi và Mạc Thiện Ny cũng đều lại gần, nhìn thấy trên màn hình một khu biệt thự sang trọng nhiều cây xanh, cả hai đều tỏ ra thích thú.



Mạc Thiện Ny nói:



- Nhược Khê cô còn nhớ không, khu biệt thự này trước khi được hoàn thành vào hai năm trước, Ngọc Lôi của chúng ta đã bán cho họ những sản phẩm đồ dùng trong nhà cao cấp, khu biệt thự này xây theo kiến trúc Italy, trang bị bên trong, đều do Ngọc Lôi của chúng ta cung cấp.



- Nghe cô nói như thế, tôi cũng hơi có chút ấn tượng.



Lâm Nhược Khê dịu dàng nói.



Dương Thần nghe thấy tên của khu biệt thự, cũng cảm thấy hơi quen tai, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ, dù sao mình ở đâu cũng được, chỉ cần cô ấy thích là được.



- Giá của những căn biệt thự ở đây thấp nhất là trên 15 triệu, sử dụng kĩ thuật tiên tiến khống chế nguồn nước nóng dưới lòng đất, hơn nữa mỗi một căn đều có thiết kế khác nhau, phía bắc giáp với triền núi, phía đông gần với nhánh của một con sông, bên trong khu gồm có các khu tập thể hình, được bảo vệ bởi công ty bảo vệ top 10 toàn quốc.



- Bởi vì là khu dành cho những người vô cùng giàu có, cũng không phải là khu nhìn ra biển ồn ào, náo nhiệt, có rất nhiều căn biệt thự còn trống, một năm gần đây bất động sản đóng băng, nhưng họ không muốn giảm giá, cho nên có rất ít người đến đó sống



Mạc Thiện Ny nói ra vanh vách, giống như những tư liệu đó đã nằm trong đầu cô từ rất lâu rồi.



Sắc Vi sắc mặt vui vẻ.



- Có núi? Hay quá, như vậy đều có thể rèn luyện sức khỏe và luyện công, không khí chắc cũng rất trong lành.



Nghe thấy hai chữ “rèn luyện”, Lâm Nhược Khê cũng có chút chột dạ, quả thật nếu có ít người, môi trường lại trong lành thanh nhã, cô cũng sẽ ra ngoài chạy bộ, làm gì cũng thoải mãi hơn rất nhiều.



- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy liên lạc với bên bất động sản mua hai căn luôn hai căn.



Lâm Nhược Khê cũng không chậm trễ, thấy là mua liền.



Mọi người bắt đầu xem vị trí cụ thể của căn nhà, cuối cùng chọn một khu đắt nhất, nhưng cảnh cũng đẹp nhất, tổng cộng tất cả các loại chi phí là 50 triệu NDT, tuy rằng khá đắt, nhưng nhà mua được thì cũng có thể bán được.



Phải chuyển nhà, nên tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, phải thu dọn đồ đạc, chỉ có điều Sắc Vi và Mạc Thiện Ny phải chuyển thôi, chỉ có một ít đồ quí giá chưa bị hủy, như trang sức, nhất là chiếc nhẫn có giá hơn 10 triệu $, đã được cô tìm thấy trong đống đổ nát từ lâu.
Trong lúc đang chuyến sách, cầm một cuốn sách trên tay, đột nhiên có một vật mỏng bay xuống.



Thái Nghiên sửng sốt, cúi xuống nhặt lên,



- A, là một tấm ảnh cũ, bị ố vàng hết rồi...



- Thật sao



Mạc Thiện Ny nghe xong có chút hưng phấn,



- Có phải là ảnh của cố Tổng giám đốc không?



- Bởi vì rơi ra từ sách của cố Tổng giám đốc, cho nên đươn nhiên mọi người sẽ nghĩ đó là ảnh của người.



Nhưng, tiếp theo hai cô khẽ sau mày, Mạc Thiện Ny tò mò hỏi:



- Ai vậy.



- Hóa ra là hắn



Thái Nghiên hóa ra lại biết, thầm thì nói.



- Cái gì vậy



Dương Thần cảm thấy kì quái, sao sắc mặt của các cô lạ như vậy



Thái Nghiên cắn cắn môi, mắt khẽ đảo, trực tiếp cầm lấy tấm ảnh, đi đến chỗ Vú Vương đang chỉ đảo mấy nhân viên chuyển đồ,nói:



- Vú Vương, tấm ảnh này chắc là của Vú, Vú cầm lấy đi.



Vú Vương sửng sốt, nhận lấy tấm ảnh, lúc ban đầu thì chưa có gì, nhưng lúc ánh mắt vừa nhìn xuống, thì lập tức ngây ra, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy.



Lâm Nhược Khê dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút oán trách nói:



- Nghiên Nghiên, cô làm gì vậy! Không nhớ lúc trước bà nội nói gì với chúng ta sao? Không được nhắc đến người đó! Sao lại còn đưa ảnh của người đó cho Vú Vương!?