Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 850 : Khẩu vị nặng

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Đợi Trinh Tú hoàn thành xong công việc, đúng lúc đấy ông chủ uống say tới mức mặt đỏ bừng bừng cũng về, là một người đàn ông râu ria rậm rạp, cũng coi như là hào phóng, đưa cho Trinh Tú hai đồng hai mươi tệ, coi như là tiền công làm nửa buổi, rồi sau đó bảo Trinh Tú đi về.



Dương Thần nhìn vẻ mặt khó lường của người đàn ông râu ria rậm rạp đó, rất muốn xông lên cho một quyền, nhưng nghĩ đến những lời Trinh Tú vừa phê bình mình, nên cũng đành nhẫn nhịn.



Quả thật, mình không thể đối xử với những người bình thường như đối xử với cao thủ được, người bình thường có cách sống của người bình thường, nên nhịn thì phải nhẫn nhịn, không thì mình cũng chẳng khác bọn ác ôn là mấy.



Con người mình lúc vừa mới về nước, kỳ thực cũng rất biết kiềm chế, nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra, có rất nhiều chuyện khiến mình bị ép đến thổ huyết, xem ra mình cũng phải chỉnh đốn lại bản thân thôi.



Theo lý mà nói, tu vi của mình, hẳn phải là có cốt thần tiên gì đó, hay siêu phàm thoát tục gì đó mới đúng, nhưng sao trong lòng lại có bao nhiêu chuyện lẫn lộn phức tạp như vậy chứ?



Cho dù Dương Thần có đọc hàng vạn cuốn sách, thì cũng không thể hiểu được, rốt cuộc là mình đang tu cái gì?



“ Hướng niệm dẫn xuất kinh” hướng dẫn người ta hoàn cảnh tu hành, đương nhiên là có khác biệt rất lớn với kiểu tu hành bình thường.



Đi cạnh Trinh Tú trên bờ biển tĩnh lặng, lên xe rồi, hai người cũng không nói được với nhau mấy câu.



Dương Thần còn đang nghĩ xem dùng cách nào để xin lỗi Lâm Nhược Khê, còn Trinh Tú thì không nỡ phá hỏng bầu không khí này.



Trinh Tú nhìn thấy Dương Thần đổi xe, cũng không hỏi nhiều, cô gái nhỏ này cho rằng Dương Thần tùy tiện lấy từ chỗ Lâm Nhược Khê một chiếc xe khác, dù gì thì Lâm Nhược Khê cũng có rất nhiều xe mà.



Trên đường về nhà, xe cộ cũng dần ít đi, bầu không khí trong xe có chút nặng nề.



Trong đầu Dương Thần có chút bực bội, nhìn thấy Trinh Tú không nói lời nào, rất muốn hỏi ý kiến của Trinh Tú.



Nhưng vừa đúng lúc định mở miệng, thì lại nghe thấy một âm thanh kỳ quái...



-ọc ọc



Trinh Tú sờ bụng, chớp mắt khuôn mặt đã đỏ bừng.



Dương Thần ngạc nhiên nói:



-Trinh Tú em vẫn chưa ăn cơm à?



Trinh Tú xấu hổ gật gật đầu, thẹn thùng nói:



-vừa rồi khách đông quá, không có thời gian ăn cơm...



Dương Thần chau mày,



-muốn ăn cái gì? Dương đại ca mời em, coi như là học phí em giảng đạo cho anh nghe.



Trinh Tú lườm hắn một cái,



-anh nói lung tung cái gì đấy, cái gì mà học phí với không phải học phí cơ chứ...



-Được rồi, đây không phải là điểm quan trọng, nói, muốn ăn gì?



Dương Thần cười nói.



Trinh Tú mấp máy môi, nói:



-ở bên phải đường, có một siêu thị mở tới tận đêm, ở đấy có bán mỳ và cơm cuộn Hàn Quốc, chúng ta vào đó ăn đi.




Nhắm mắt lại chờ Trinh Tú búng.



Trinh Tú liếm liêm môi, cái miệng nhỏ nhắn hà hà hơi vào trán Dương Thần...



Dương Thần cả kinh, trợn mắt nói:



-Từ Trinh Tú, em làm cái gì đấy? Sao tự dưng lại hà hơi?



Trinh Tú ôm đầu Dương Thần,



-Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Hà hơi như này, búng mới đau! Em là con gái, anh phải nhường em chứ!



Dương Thần hết nói nổi, thầm nghĩ, em có búng thế nào thì anh cũng không đau đâu, nhưng cũng không tiện nói ra, không lại làm Trinh Tú mất hứng.



Bất đắc dĩ, lại phải nhắm mắt lại, tiếp tục để Trinh Tú hà hơi.



Bị dán đoạn như vậy, Trinh Tú một lần nữa lại dùng cái miệng nhỏ của mình ghé sát vào chán Dương Thần, lúc đấy, chính cô cũng cảm thấy có một cảm giác gì đó là lạ.



Môi của mình, lúc này lại áp sát vào mặt của một người đàn ông như vậy, giống như là, nếu gần hơn một chút nữa thì sẽ chạm được vào mặt của anh ấy...



Trinh Tú không tự chủ được nghĩ, nếu làm bộ như không cẩn thận thì sẽ chạm được vào mặt của anh ấy, có phải cũng chẳng là gì đúng không nhỉ, coi như là mình tự thưởng? Nhưng mình không phải người yêu của anh ấy, tùy tiện hôn anh ấy thì có được không?



Pì pì pì, chị Nhược Khê đối xử tối với mày như vậy, sao mày lại giống như con hồ ly tinh cướp chồng của người ta được?



Vừa nghĩ tới đây, Trinh Tú không kìm được, hai má đỏ bừng, đầu óc lộn xộn, giãy dụa trong lòng...



Cứ đứng như vậy, Trinh Tú dường như đã quên cả hít thở.



Đợi một hồi lâu, Dương Thần cũng không thấy Trinh Tú làm gì, liền mở mắt ra, không khỏi nghi ngờ khuôn mặt đỏ bừng bừng gần trong gang tấc, nói:



-Trinh Tú em làm sao vậy, sao mặt lại đỏ như quả táo vậy?



Trinh Tú kinh ngạc, vội vàng lắp bắp nói:



-Ồ, em bắt đầu rồi đây.



Nói xong, cũng không để ý Dương Thần có nhắm mắt hay không, búng luôn lên trán Dương Thần.



Sau khi làm xong, cũng không nói câu gì, xoay người chạy về chỗ của mình, cúi đầu yên lặng ăn mỳ.



Dương Thần hỏi:



Không phải là ba thắng hai mới tính sao, hòa một một thế này, thì miếng cơm cuộn này ai ăn đây?



-Ai thích ăn thì ăn! Tính toán chi li như vậy, có khác nào trẻ con đâu!



Trinh Tú ngẩng đầu than thở.



Dương Thần há hốc mồm, cô gái này tính khí thất thường vậy, vừa lúc nãy còn so đo chuyện này với mình cơ mà, bây giờ lại nói mình là trẻ con.



Buồn bực lắc đầu, Dương Thần cũng không nói nhiều nữa, ăn xong rồi về nhà, lát nữa tìm cơ hội xin lỗi Lâm Nhược Khê.