Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 851 : Anh có biết xấu hổ không đấy?

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Hai người ăn xong bữa ăn khuya, trên đường về nhà, Trinh Tú yên lặng không nói năng câu gì, sau khi về đến nhà cũng vội vã chaỵ lên phòng mình, Dương Thần cũng nghĩ rằng cô mệt nên cũng không hỏi nhiều.



Vốn dĩ, Dương Thần còn định đi tìm gặp Lâm Nhược Khê nói mấy câu, không ngờ cô lại khóa cửa phòng rồi, không cho hắn cơ hội kịp phản ứng.



Cũng chẳng còn cách nào khác, Dương Thần đành phải đợi đến sáng mai, lúc Lâm Nhược Khê đi tập thể dục thôi.



Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới ló ở đằng đông, thành phố quốc tế Trung Hải đã nhộn nhịp hẳn lên.



Bởi vì lí do địa lý, nên khu vực biệt thự phía Tây yên tĩnh hơn rất nhiều.



Nhưng bởi vì là khu nhà giàu, nên mới sáng sớm ra cũng có không ít người đi tập thể dục, đặc biệt là mấy ông bà già, ngoài việc đi rèn luyện thân thể, ở khu này còn có không ít phong trào khác.



Xuất phát từ tính nhân bản của con người trong thiết kế, phía Đông khu biệt thự phía Tây có đào một cái hồ nhân tạo, bốn phía là các dụng cụ thể hình, sân chơi, để cho những người sống trong những khu biệt thự xa hoa sang trọng ở đây đến vui chơi, vận động.



Cây cối um tùm xanh tốt, mặt đường đổ nhựa, một bóng người thanh tú mĩ lệ chậm rãi chạy qua.



Lâm Nhược Khê mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, một chiếc quần thể thao màu xám, một đôi giày chạy bộ màu hồng phấn, giống như hai ngày trước, chạy từ nhà đến tận đây.



Con đường ven hồ có không ít người, dù đã quen với việc cô chạy qua đây, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không ít ông bà lão chỉ trỏ tò mò, cô gái này là con gái hay là con dâu nhà ai vậy?



Ba ngày đầu tiên còn có mấy người đàn ông trẻ tuổi đến tiếp cận, những người đó không phải là quản lí cấp cao thì cũng phải là những người trẻ tuổi tài cao, nhưng điều bị cô gái này lạnh lùng bỏ qua.



Những người này trong lòng không phục, đương nhiên sẽ đi điều tra lai lịch của Lâm Nhược Khê, lúc đó mới phát hiện ra, mĩ nhân đột nhiên xuất hiện đó, không ngờ lại là chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, thế nên, tất cả đều ngoan ngoãn tránh sang một bên.



Không nói đến việc bây giờ người ta đã kết hôn, cho dù có là độc thân đi chăng nữa, thì đám người này cũng không dám trèo cao, chỉ là chào hỏi đơn thuần mà thôi, không chừng sau này biết đâu lại có cơ hội làm bạn, cùng hợp tác làm ăn thì sao.



Lâm Nhược Khê vốn dĩ cũng không muốn chạy đến chỗ có người, nhưng ở trong cái thành phố rộng lớn này, tìm một nơi không có người để chạy bộ, thật sự là khó khăn, huống hồ Dương Thần còn nói không khí nơi này trong lành, cái hồ này cũng rất thích hợp cho việc chạy bộ, nhưng, cũng không quản nhiều chuyện, người khác thích nhìn như thế nào thì để cho họ nhìn.



Chạy được hơn mười phút, Lâm Nhược Khê cảm thấy hơi mệt, nên giảm bớt tốc độ xuống, hay tay chống lấy hông, bắt đầu bước đi chậm rãi.



Lâm Nhược Khê cảm thấy hôm nay chạy khá mệt, dường như trong lòng có một tảng đá đang đè lên vậy, khiến cho mình không gượng dậy nổi.



Trong đầu, chỉ hiện lên hình ảnh của buổi tối tối hôm trước khi Dương Thần bỏ đi, càng đáng giận hơn là, thái độ xin lỗi với mình còn không nghiêm túc, căn bản là không thấy được thành ý ở đâu cả.



- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối, lúc nào cũng nói người ta phải rèn luyện này nọ, vậy mà mới sáng ra đã đi luyện công với Sắc Vi rồi, chẳng lẽ tôi dễ bắt nạt lắm sao?



Lâm Nhược Khê lẩm bẩm, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất.
Dương Thần vui mừng ra mặt.



Lâm Nhược Khê than thở:



- Anh đã không biết xấu hổ như vậy rồi, em còn có thể giận anh được sao, nhưng mà... lần sau anh mà còn dám để em mất mặt một lần nữa, thì anh sẽ phải hối hận cả đời đấy!



Dương Thần rùng mình, nhìn ánh mắt ác nghiệt của Lâm Nhược Khê, cảm thấy rằng câu này không giống như nói đùa chút nào.



Cười khoan thai nói:



- Nhược Khê, đừng nói đáng sợ như vậy, tuyệt đối sẽ không... sẽ không như vậy đâu...



Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, muốn tiếp tục chạy bộ, nhưng phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng, vì thế quay đầu lại đi về.



Dương Thần vội vàng đuổi theo, lấy từ trong túi ra một chiếc Mp3 cùng với tai nghe, nói:



- Nhược Khê, em thử cái này đi, em mua cho em đấy, gắn vào cánh tay, sau này sáng sớm vừa nghe nhạc vừa chạy bộ sẽ khiến em thỏa mái hơn.



Lâm Nhược Khê tuy rằng không có hứng thú với âm nhạc, nhưng Dương Thần nhắc đến, thì cũng miễn cưỡng giơ tay ra để Dương Thần gắn vào.



Dương Thần ân cần giống như là đang hầu hạ chủ nhân của mình vậy, tuy nhiên nhận được sự tha thứ của vợ, nên tâm trạng của hắn cũng trở nên vui vẻ hơn.



Sau khi Lâm Nhược Khê tự mình nhét tai nghe vào tai, mở máy ra, rồi cứ thế nghe.



Dương Thần cười nói:



- Bà xã, em lên xe đi, anh chở em về.



Dường như không nghe thấy, Lâm Nhược Khê vẫn chăm chú nghe nhạc phát ra từ máy.



Dương Thần tháo chiếc tai nghe xuống, nói:



- Có phải mở hơi to không, không nghe thấy anh nói à? Anh nói em lên xe anh đèo về, mua chiếc xe này vì em mà, thử một lần đi, một lần thôi mà.



Lâm Nhược Khê cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như là đứa trẻ tìm được đồ chơi tốt vậy, thế nào mình cũng phải chơi cùng anh ta mới xong, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Dương Thần, cô cũng không đành lòng cự tuyệt, vì thế gật đầu, rồi lại tiếp tục nhét tai nghe vào tai.