Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 860 : Em vốn dĩ đã ở trong tim anh rồi
Ngày đăng: 14:10 19/04/20
Cơn giận dữ của Dương Thần dường như không ảnh hưởng chút nào tới Lâm Nhược Khê.
Cô lau nước mắt đứng dậy, cười gượng gạo:
- Anh có giận cũng là chuyện đương nhiên. Em biết em rất ngu ngốc. Chẳng biết vì sao em lại nói ra những điều này nữa, nhưng nói ra rồi đúng là cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dương Thần hiểu rõ, Lâm Nhược Khê bề ngoài cố tỏ ra bình thường, nhưng thực ra, bên trong trái tim cô đang thắt lại từng hồi.
- Em đừng suy nghĩ lung tung nữa có được không? Hôm qua anh đã nói những gì em còn nhớ không? Với anh em là người rất rất quan trọng, là người đã cho anh một cuộc sống mới hoàn hoàn khác, làm sao có thể nói em không xứng với anh được?!
Lâm Nhược Khê buồn bã gượng cười:
- Có lẽ vậy.... Có thể em không đủ tự tin... Được rồi, em phải đi làm đây, xin lỗi, em chỉ biết làm anh phiền lòng thôi.
Nói hết câu, Lâm Nhược Khê lập tức tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, quay người bước về phía chiếc xe.
Dương Thần chỉ biết đứng ngẩn ra nhìn theo bóng cô lên xe, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của anh. Một lúc lâu sau đó, anh vẫn đứng như chôn chân ở đó, không hề có 1 chút cử động nào dù là nhỏ nhất.
Xin lỗi? Dương Thần thậm chí còn không nhớ rõ Lâm Nhược Khê đã bao giờ nói với anh hai chữ này hay chưa, hoặc nếu đã từng nói thì lần gần đây nhất đã cách đây bao rồi.
Rõ ràng là Lâm Nhược Khê cười nói với mình, mà sao so với việc cô tức giận Dương Thần lại cảm thấy còn khó chịu và mệt mỏi hơn. Cảm giác giống như có một cục nghẹn mắc trong lồng ngực, không cách nào hít thở bình thường được.
Sau cùng, Dương Thần lặng lẽ ra phía sau vườn, tiến bước về phía căn biệt thự trước mặt.
Đứng trước cửa ngôi biệt thự mới chuyển đến, Dương Thần nhấn chuông cửa.
Không lâu sau, An Tâm dáng vẻ uể oải xuất hiện trước màn hình camera trên cửa. Cô còn chưa kịp chải tóc trang điểm gì, có lẽ vừa bị Dương Thần đánh thức dậy.
Để tránh sự đe dọa từ phía đám người của Khắc Long, An Tâm đã quyết định chuyển đến 1 căn biệt thự ngay sát nơi ở của Dương Thần. Thực ra đó chỉ là cái cớ, điều cô muốn là được gần gũi bên anh, càng gần càng tốt, tránh thời gian dài bận rộn với công việc mà không được gặp nhau, như vậy chẳng phải là “bị thất sủng” rồi hay sao?
Tuy nhiên An Tâm vẫn phải kiêng dè Nhược Khê. Nếu đương nhiên đương lành mà cô vô cớ chuyển tới sẽ khiến người khác xì xào bàn tán. Lần này việc bất ngờ gặp phải sự tấn công của đám người xấu quả thực đã cho cô 1 cái cớ rất thuận lợi.
Trong cơn mưa gió bão bùng, hai con người như chìm đắm, mê dại đi trong màn sương hồng tình ái.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, An Tâm mới mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng rên thỏa mãn của người đàn ông đang nằm đè lên cơ thể mình. Toàn thân cô như bị thiêu đốt, suýt nữa thì ngất lịm đi.
Nếu không phải vì mỗi ngày đều tập luyện, có lẽ An Tâm đã bất tỉnh nhân sự từ lâu rồi.
Sau cơn ân ái, Dương Thần ôm cơ thể đã mềm nhũn ra của An Tâm áp sát vào ngực mình, mơn trớn, nghịch ngợm tấm lưng mịn màng của cô.
Lúc đã lấy lại được tỉnh táo, Dương Thần lại cảm thấy đôi chút áy náy. Vừa rồi quả thực anh đã có phần hơi bạo lực, dùng lực mạnh như vậy với cường độ cao không phút nào ngơi nghỉ, thật đã khiến nữ nhi phải chịu khổ rồi.
- Cưng à, là anh không tốt, không nên đến tìm em vào lúc này, có phải đã làm em đau không? Dương Thần trong giọng nói có phần áy náy.
Tim cô vẫn đang đập rất mạnh, thêm chút nữa chắc nhảy cả ra ngoài. An Tâm thở dốc nói:
- Mấy lần đầu óc em đã mất hết ý thức rồi đây này. Bây giờ mới cảm giác được là mệt. Ông xã, có phải anh hôm nay đang buồn bực chuyện gì không?
- Anh cũng chẳng biết nữa. Không nói rõ ra được. Chỉ là có cảm giác muốn tìm 1 ai đó để xả hết tất cả nỗi bức xúc trong lòng. Nhưng cái con tiểu yêu này, nhìn thấy em là anh đã không kìm chế nổi rồi, em lại còn thêm dầu vào lửa nữa.
An Tâm dụi dụi mặt vào ngực Dương Thần, mỉm cười hạnh phúc:
- Thực ra... trong lúc như vậy anh lại chịu đến tìm em, em thực sự rất rất rất vui. Chí ít điều đó chứng tỏ em đã có 1 vị trí nào đó trong tim anh, đúng không?
Dương Thần véo nhẹ đôi má căng mịn của cô:
- Nói linh tinh gì vậy. Em vốn dĩ đã ở trong lòng anh rồi. Có điều sao em không hỏi anh vì sao lại như vậy?
- Nhắc tới rồi anh lại không vui, nên em cũng không muốn biết. Chỉ cần có anh ở bên em, thế là đủ rồi.
Dương Thần khẽ thở dài, cho dù là vì cô gái ngốc nghếch này, bản thân mình cũng cần dũng cảm đối mặt với sự việc. Bất luận thế nào, bên cạnh anh cũng đâu chỉ có 1 mình Lâm Nhược Khê cần được quan tâm. Không thể chỉ vì mình cô mà để các cô gái khác phải chịu thiệt thòi được.