Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 878 : Anh là một người đàn ông tốt

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


- Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai.



Người đàn ông Huyết tộc thống khổ hỏi vặn lại.



Dương Thần dùng lực đè chân xuống tiếp, khiến tên áo đen kêu lên một cách thảm thiết.



Dương Thần vẻ mặt không chút biểu cảm nói:



- Là ta đang hỏi ngươi, ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất là trả lời, hoặc là, chân ta sẽ dẫm nát tim ngươi.



Trong mắt người đàn ông lộ ra vài tia dữ dằn, lộ ra những chiếc răng nanh, nhưng phát hiện ra có làm như thế thì đối với Dương Thần cũng không có chút tác dụng gì.



Người đàn ông giống người này, giống như là một ngọn núi cao không thể lay động được, một chân dẫm lên ngực, không chỉ khiến thân thể bị đè nén, mà ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.



Người đàn ông Huyết tộc đành lựa chọn thỏa hiệp, thu lại những chiếc răng nanh, khàn giọng nói:



- Ta tên là Mourinho.



- Tên nghe hay đấy, số hiệu của ngươi, còn thị tộc thì sao?



Dương Thần hỏi.



Trong mắt Mourinho hiện lên một chút oán hận.



- Ta không biết số hiệu của mình, cũng không biết thị tộc gì.



Dương Thần có chút ngạc nhiên, lập tức cười nói:



- Ngươi là dân đen của Huyết tộc? Để ta nghĩ xem nào…gọi là… CAITIFF?



- Ta vốn không thích cách xưng hô này, nhưng ngươi đã đúng.



Mourinho trầm giọng nói.



Dương Thần có chút hứng thú nói:



- Nghe nói dân đen các ngươi, là bị Huyết tộc đuổi ra ngoài, hoặc là chưa được các trưởng lão đồng ý đã bị cầm giữ biến thành Huyết tộc, sống không có nơi dựa dẫm, chắc là rất vất vả? Có phải ngươi không sống được ở châu Âu nên mới đến Hoa Hạ?



Trong mắt Mourinho có chút sợ hãi.



- Ta…là bị bắt qua đây.



- Bị bắt?




- Hãy nói với tôi là tôi đang nằm mơ.



Dương Thần lắc đầu:



- Không phải cô đang nằm mơ, tên giết người là một con quỷ hút máu, người vừa nãy cũng là quỷ hút máu, vừa rồi là cô bị thôi miên cho nên mới bị giá họa, chuyện chỉ đơn giản như vậy, đừng cứ nghĩ rằng những chuyện này chỉ có trong phim viễn tưởng, cô nên biết rằng, rất nhiều thường thức khoa học ở thời kì cổ đại đều là những hiện tượng kì lạ, không có gì là to tát, nhưng cô hãy yên tâm, đã có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô được an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.



Giọng nói của người đàn ông nghe ra rất dứt khoát, rất thành thực, khiến cho Triệu Hồng Yến đột nhiên cảm thấy, cái thế giới khó tin này chẳng là gì cả.



Triệu Hồng Yến lấy tay lau nước mắt, đột nhiên hỏi:



- Dương Thần…Anh đối với người phụ nữ nào cũng tốt như vậy sao?



Dương Thần ngẩn người một lúc, nói:



- Làm ơn, cô đừng đừa kiểu này nữa, tôi là loại đàn ông không chung tình, lúc nào cũng phải mặt dày đi xin sự tha thứ của đàn bà, làm gì có chỗ nào tốt đẹp đâu?



- Không phải.



Triệu Hồng Yến lắc đầu, hé môi cười nói:



- Ngoài đối với vợ mình ra, đối với người đàn bà khác, anh là một người đàn ông tốt.



Dương Thần xấu hổ vuốt cằm, ý của câu này, bản tính thiên sinh của hắn chẳng phải là hồ ly tinh sao, cũng không biết phải nói thế nào nữa, nhìn Triệu Hồng Yến vẫn còn ôm chặt hai chân của mình, không dám đứng dậy, vội vỗ trán nói:



- Cô mặc quần của tôi đi, đêm khuya rồi, dù sao trời cũng tối chắc cũng không bị người nhà cô phát hiện ra là cô mặc quần của đàn ông.



Vừa nói, Dương Thần liền bỏ thắt lưng, cởi chiếc quần mình đang mặc ra, đưa đến trước mặt Triệu Hồng Yến, lúc này trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.



Triệu Hồng Yến ngơ ngác nhìn Dương Thần cởi quần, lại nhìn chiếc quần dài của người đàn ông đứng trước mặt, sống mũi cay cay, nước mặt không kìm được lại rơi xuống.



Lúc này Dương Thần thật sự không hiểu gì:



- Cô lại làm sao nữa rồi?



- Tôi cởi quần làm cô sợ à? Trời ạ, sao cô không nói, tôi lại mặc vào vậy, cô đừng khóc nữa.



Dương Thần được một phen đau đầu, lại đứng dậy, định mặc quần vào.



Nhưng đúng lúc này, Triệu Hồng Yến vừa nãy còn đang ngồi, đột nhiên đứng dậy, không cần để ý đến lúc này hai người đều đang mặc độc chiếc quần lót.



Cứ như vậy cô ôm chặt lấy cổ của Dương Thần, áp sát người vào ngực Dương thần, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, bờ môi hôn điên loạn lên môi Dương Thần.