Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 879 : Tâm sự của Triệu Hồng Yến

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Trong đêm tối, chiếc hôn nồng cháy đến một cách đột ngột không báo trước.



Dương Thần chỉ cảm nhận được khuôn mặt mền mịn của người đàn bà đang áp sát vào một bên má của hắn, chiếc hôn nóng bỏng kia còn đem theo cả vị ngọt đôi môi, và chiếc lưỡi kia như là một con rắn nhỏ đang uốn éo trong miệng của hắn.



Cứ như vậy hắn ngơ ngác mười mấy giây.



Dương Thần mới gạt Triệu Hồng Yến ra khỏi người hắn, nắm chặt lấy vai cô, kinh ngạc hỏi:



- Hồng Yến, cô sao vậy?



Triệu Hồng Yến không trả lời, trái lại còn định lao tiếp về phía trước.



Đôi chân nõn mà vốn không có gì che đậy đột nhiên sát lại kẹp lấy hai chân của Dương Thần, khiến cho hai đôi chân dính chặt lấy nhau.



Dương Thần chỉ cảm thấy tính đàn hồi của đôi chân đầy đặn, cộng thêm một xúc cảm kinh người, vuốt ve giống như một tấm nhung, nhưng lại mềm mại nhẹ nhàng như lụa, sự tiếp xúc khiến hắn không nỡ bỏ ra.



Nhưng lý trí lại khiến cho Dương Thần hét lên với một giọng trịnh trọng:



- Cô điên đấy à? Cô tỉnh lại đi.



Thân thể Triệu Hồng Yến bỗng rung lên, hai mắt đỏ hoe, bộ dang thê lương nhợt nhạt ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần, sầu thảm cười một tiếng.



- Tôi điên sao?



Dương Thần cảm thấy bản thân có chút nặng lời, buông hai tay, nói:



- Tôi xin lỗi, không phải tôi mắng cô, chỉ là có chút bị kích động, nhưng tại sao cô…



- Không sai.



Triệu Hồng Yến đột nhiên thét lên một tiếng sắc nhọn, âm thanh lan tỏa vọng ra khắp con phố.



- Tôi…Tôi sắp điên rồi đây.



Triệu Hồng Yến nước mắt như mưa, cơ thể từ từ ngã vào lòng Dương Thần.



Lần này, Dương Thần không còn cự tuyệt người đàn bà, bởi vì tiếng khóc đau khổ của cô khiến cho Dương Thần không thể miễn cưỡng đẩy cô ra như lúc nãy.



Triệu Hồng Yến lúc này giống như là một cô bé không có nơi nương tựa, tiếng khóc như xé tâm gan, hai bàn tay ôm chặt lấy thân dưới Dương Thần, nắm chặt lấy chiếc áo của hắn đến nỗi như muốn xé vụn chiếc áo ra thành từng mảnh.
Tim Dương thần không khỏi nhói đau, cắn răng kêu lên gọi:



- Hồng Yến.



Triệu Hồng Yến người khẽ run, quay lại, mắt long lanh nhìn Dương Thần:



- Còn có chuyện gì sao?



Dương Thần do dự một hồi, cười đau khổ hỏi:



- Cô cứ về như vậy, không sao chứ?



Trong mắt Triệu Hồng Yến có chút thất vọng, nhưng vẫn gượng cười nói:



- Không sao, cả nhà đều ngủ rồi, tôi đi nhẹ nhàng sẽ không ai tỉnh dậy đâu, hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất cũng kết thúc rồi, có mất mặt thêm mấy lần nữa, không chừng lại thành quen.



Không biết là tại sao, nhưng khi nghe thấy tiếng trả lời thoải mái của cô Dương Thần có chút rầu rĩ, giống như lúc chiếc hôn nồng nàn mà không nuốt luôn chiếc lưỡi của cô vậy.



Triệu Hồng Yến bậm môi, gật đầu, quay người tiếp tục bước về hướng ngôi nhà.



Mỗi bước đi thật là nặng nề.



Nước mắt người đàn bà không ngừng tuôn rơi, giống như là một cuộc chia li tử biệt vậy.



Đúng vậy, có một số ảo tưởng không thực tế, nên sớm đoạn tuyệt với nó, bản thân đừng nên ngốc nghếch nữa, như vậy chỉ đem lại đau khổ và sự mệt mỏi, không nên nghĩ nhiều đến những ý niệm đen tối đấy nữa.



Đúng lúc Triệu Hồng Yến hít một hơi thật sâu, dự định bước nhanh về nhà, thì đột nhiên có một thân hình chắn ngang trước mặt.



Triệu Hồng Yến lòng run lên, ngơ ngác ngẩng đầu lên.



- Dương Thần …sao anh lại.



Dương Thần cũng không biết là tự khi nào, hắn lại đứng trước mặt cô, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt đắm đuối nhìn cô.



Dương Thần không nói gì, mà giang rộng đôi tay, dùng lực ôm chặt lấy người đàn bà.



Tiếp sau đó, Dương Thần mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Triệu Hồng Yến.