Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 884 : Anh cũng thế

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Dương Thần kinh ngạc đứng tại chỗ.



- Sao em biết được…



Lâm Nhược Khê chu miệng, dễ thương lườm một cái, dường như không ngủ không nghỉ một đêm cũng không khiến bộ dạng cô quá mệt mỏi.



- Nếu trong tình huống bình thường, tính cách ngoài lạnh trong nóng này của anh, chắc chắn sẽ bỏ gần tìm xa mà chạy tới chợ nông sản bên đó mua bữa sáng, nhưng đồ hôm nay anh mua là điểm tâm sáng Quảng Đông mà trên đường đến công ty cũng có, vì thế cho thấy anh hơi không yên lòng, đang suy nghĩ việc khác.



Hơn nữa, bình thường giọng của anh sẽ truyền vào trong phòng lúc mở của, thậm chí còn có thể ở ngoài cửa gọi to tên em, nhưng bây giờ lại không nói chuyện sớm bằng em, cũng cho thấy cảm xúc của anh đang không tốt.



Loại người không tim không phổi như anh, cho dù người khác lấy súng dí vào trán cũng không có phản ứng gì, thực sự có thể khiến cảm xúc của anh chênh lệch lớn như vậy, ngoài người anh để ý bên cạnh thì không có khả năng khác, anh cũng không phải người đàn ông lo lắng chuyện gì. Nhưng anh nếu không thể hiện sốt ruột, chỉ là vẻ mặt nặng nề, đó chắc chắn không phải có người có nguy hiểm mà trong lòng anh không thoải mái, bị người anh để ý làm tổn thương…



Lâm Nhược Khê vừa gõ mặt bàn vừa nói một lời phân tích cằn nhằn dài.



Dương Thần nghe đến trợn mắt há mồm, người phụ nữ này vẻn vẹn nhìn hắn một cái, không ngờ lại phát hiện ra nhiều điều như vậy?



- Còn nữa, Thiện Ny và Minh Ngọc ở trong công ty, mấy ả hồ ly tinh khác cũng đều không có khả năng sáng sớm tinh mơ xuất hiện cùng với anh, hơn nữa bọn họ chỉ biết lấy lòng anh, căn bản không có khả năng khiến lòng anh không thoải mái. Vì thế chỉ có thể là người nhà họ Dương, người ở Yến Kinh sẽ không có tranh chấp gì với anh, người ở quân khu gần đây bận phòng thủ trên biển, không thể ở Trung Hải, vì thế, chỉ có thể là mẹ hoặc Dương Liệt đồng thời cùng xuất hiện…



Nói tới đây, Lâm Nhược Khê ngừng đánh máy, đồng thời sửa xong văn kiện.



- Ông xã, em đoán đúng không, tám chín phần chứ?



Lâm Nhược Khê chớp chớp mắt về phía Dương Thần.



Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, cười khổ nói:



- Bản lĩnh trinh thám này của em, trước đây đã có rồi hay là bây giờ mới luyện thành thế?



Lâm Nhược Khê đứng lên từ trên ghế, duỗi thắt lưng, dáng người tuyệt mĩ lộ ra không sót, ngây thơ ngáp một cái, nói:



- Không phải em trinh thám lợi hại nhiều mà là do hai người ở chung lâu, tự nhiên rất nhiều thứ có thể phát hiện ra. Nếu như là một năm trước, em không dám nói, nhưng bây giờ, sự hiểu biết của em đối với anh, so với sự tưởng tượng của anh còn nhiều hơn nhiều.



- Ít đắc ý đi, đoán trúng thì cũng làm sao, em có thể đoán được Dương Liệt đến nhà chúng ta làm cái gì, nói cái gì không?



Dương Thần chua giọng nói.



Lâm Nhược Khê đi tới bên cạnh Dương Thần, tự nhiên kéo cánh tay hắn.



- Em vừa ăn, anh vừa nói cho em nghe được không?



Dương Thần tò mò nói:



- Không phải em rất bận sao, sao còn muốn nghe anh nói mấy chuyện vô vị này.




Gió lạnh thổi qua tầng thượng, cuốn theo những sợi tóc của cô, vài phần tiêu điều, vài phần thổn thức.



Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy trái tim của hắn còn đau hơn trước, nhưng không phải vì hắn, mà là vì người phụ nữ ngốc nghếch đang nói những lời khiến mũi người ta cay cay.



- Sao em ngốc như vậy, em có biết không, cho dù em sai anh bây giờ chạy đến nhà họ Ninh, làm thịt tên Ninh Quang Diệu làm cha khốn khiếp kia, anh cũng không quản tất cả mà đồng ý.



Dương Thần vừa nói vừa giữ lấy vai vợ, khiến cô tựa trên vai hắn.



Lâm Nhược Khê ha ha cười.



- Em cũng biết chính mình rất ngốc, những vẫn muốn giữ lại sự khờ dại, nếu không thì… Em cũng không biết sống tiếp như thế nào.



- Em đương nhiên có thể sống tốt.



Dương Thần siết thật chặt tay hắn, nói:



- Mặc kệ người ta nhận hay không nhận em, em chính là bà xã của anh.



- Vâng, anh cũng thế…



Lâm Nhược Khê nỉ non.



- Em muốn ngủ, mệt quá…



Dương Thần mỉm cười nói:



- Nói em vừa rồi cứng rắn, tính ra ngày hôm qua, em một ngày một đêm không ngủ rồi, còn làm việc cường độ cao, có thể không mệt mỏi sao.



- Ăn no mới muốn ngủ… Anh cứ để em dựa vào như này, không cho phép đi.



Lâm Nhược Khê ngập ngừng, đầu dụi dụi vào trong lòng Dương Thần, giọng nói đã ngày càng mơ hồ.



Dương Thần đương nhiên không có ý kiến, ước gì ngủ cả ngày mới được.



Vì thế không bao lâu, Lâm Nhược Khê liền ngọt ngào hô hấp vững vàng trong lòng hắn.



Dương Thần vốn định cùng cô ngủ, nhưng không quá nửa giờ, từ mái nhà phía sau tầng thượng, lại có một đôi nam nữ mặc đồ tây đơn giản màu đen, quỷ dị xuất hiện.



- Ha ha, đúng là một bức tranh ấm áp ngọt ngào, chúng tôi hình như đến không đúng lúc.



Cô gái tóc vàng nói cười thản nhiên, dưới ánh mặt trời không chút mất tự nhiên nào, ai cũng không nghĩ đến, cô gái da trắng mặt mày quyến rũ này, lại là một trong bốn ma cà rồng thuần chủng sống được hai trăm năm.