Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 885 : Thần chân chính

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Người đàn ông đến cùng Lilith, thân phận không cần nói cũng biết đương nhiên là ma cà rồng.



Mặc một bộ đồ vest thủ công tinh xảo sát người, đeo một cái cà-vạt màu đỏ, dáng người đẹp trai, cao tầm hai mét, khôi ngô tuấn tú, có một loại khí chất không giận mà uy, khác với những tên ma cà rồng khác.



Tuy nhiên, tên ma cà rồng nhìn bề ngoài chỉ tầm ba mươi tuổi này, nhìn vào ánh mắt Dương Thần, dường như cũng không thân thiện lắm.



Dương Thần cũng không để ý tới ánh mắt của tên ma cà rồng này, lúc này, hắn chỉ là buồn rầu mà gõ gõ trán, cũng thật là đến không đúng lúc, Lâm Nhược Khê trong lòng còn đang ngon giấc, hắn đã đồng ý đợi cô ấy dậy cũng không rời khỏi.



Vì thế, Dương Thần thi triển Hướng niệm diễn sinh kinh, hình thành một vòng bảo hộ vô hình bên người Lâm Nhược Khê, khiến cho tiếng nói chuyện bên ngoài không đến mức quấy rầy đến cô mới quay đầu cười ngượng ngùng, nói:



- Phiền hai người lần này đến đây rồi, bây giờ tôi không đi được, phải đợi vợ tôi thức dậy. Không bằng hai người tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, muộn mấy tiếng cũng không sao.



Lilith có chút hâm mộ nhìn người phụ nữ nằm trong lòng Dương Thần, cũng không để ý nói:



- Minh Vương các hạ cũng thật thân thiết, vậy được rồi, tôi giới thiệu trước cho ngài…



- Không cần.



Tên ma cà rồng kia dùng tiếng nói trầm mạnh, nói tiếng Italy:



- Raphael, Hầu tước tộc Brujah, vị hôn phu của Lilith.



Dương Thần sửng sốt, cái tên này cũng thú vị đấy, đây là giới thiệu cái gì?



- Raphael!!



Lilith buồn bực hét lên.



- Anh còn như vậy thì bây giờ cút về Italy ngay cho tôi!



Dương Thần vui mừng hắn đã thiết lập một vòng bảo hộ cho Lâm Nhược Khê, giọng nói này không đánh thức người phụ nữ trong lòng hắn dậy mới lạ.



Ánh mắt Raphael nóng rực nói:



- Lilith anh đã theo đuổi em một trăm năm rồi, hôn ước là em và cha anh định ra, lẽ nào trước mặt người khác anh nhắc đến em là vị hôn thê của anh cũng là một sai lầm sao!?



- Anh… Tôi đã sớm nói với anh rồi, từ trước đến nay tôi không thừa nhận cái hôn ước đó, đó chỉ là nói đùa, căn bản không tính!



Lilith trừng to hai mắt nói.



Dương Thần thở dài nói:



- Tôi nói này, hai người là vợ chồng trẻ cãi nhau, thế thì cũng đổi chỗ đi, tôi đang muốn cùng vợ tôi ngủ một giấc đấy.



- Không phải!
Một giọng tà tà cười lạnh nói:



- Anh lại đi săn bắt rồi?



Người đàn ông phương Tây liếm liếm màu đỏ tươi trên môi.



- Tôi làm sao dám chứ, bây giờ cả Trung Hải đều có người muốn tìm thấy tôi, tôi cũng không phải đối thủ của anh cậu…



- Hắn không phải anh tôi.



Dương Liệt mặc quân trang, đi tới mở cửa sát đất ra, đi vào hành lang bên ngoài, quay người lại, vẻ mặt dày đặc nói:



- Hắn chẳng qua là một tên tạp chủng ngu xuẩn đến cực điểm thôi.



Người đàn ông phương Tây nhíu mày.



- Xem ra cậu thành công đùa giỡn trước mặt hắn? Tôi tưởng rằng cậu sẽ bị đánh cho rất thảm hại.



- Ha Ha!



Dương Liệt tùy tiện cười to:



- Có lẽ trước kia sẽ thế, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hắn ta chỉ có thể bị tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay.



- Cậu tin chắc như thế? Nếu chẳng may hắn không để ý người mẹ kia của cậu, cố ý muốn giết cậu?



Người đàn ông tò mò nói.



Một bàn tay của Dương Liệt nhéo nhéo cách khoảng không.



- Hắn ta sẽ không… Hắn ta không làm được.



- Vì sao?



- Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chung quy vẫn chỉ là một con người.



Dương Liệt quỷ dị nhếch miệng nói.



- Người sao…



Dương Liệt đắc ý dào dạt nói.



- Đúng vậy, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, có tình cảm thì sẽ có thứ để ý, chỉ cần có thứ để ý thì sẽ có nhược điểm, vì thế, hắn chỉ cần để ý những tình thân, tình bạn, tình yêu chó má đó, thế thì hắn vĩnh viễn sẽ không là Thần chân chính, vĩnh viễn đều có thể bị đánh bại!