Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 886 : Phải chết chính là mày!

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Khuôn mặt người đàn ông dáng vẻ giật mình, nói:



- Xem ra Nghiêm Bất Vấn dạy dỗ mày rất khá, mày đã thông suốt rồi.



Trong mắt Dương Liệt hiện lên một tia ác độc, lắc mạnh một cái vọt đến trước mặt người đàn ông kia, ôm lấy cổ hắn, trên cao nhìn xuống giọng ác độc nói:



- Đừng vờ vịt trước mặt tao, tao không giống mày, tao tự dựa vào bản thân, không như mày, chỉ vì một người cha có giá trị lợi dụng mà mới sống được đến giờ…



- Không cần kích động, có gì khác nhau chứ, chúng ta đều rất rõ ràng, Nghiêm Bất Vấn mới là diễn viên chính thật sự, chúng ta sống được đến nay không nên cảm thấy may mắn sao…



Người đàn ông cũng không để ý, gỡ tay Dương Liệt ở cổ mình ra, khẽ cười nói:



- Có hai tên mật đảng, đã đến muốn giết chết tao, mày không biết là phải tránh sao? Nghiêm Bất Vấn cũng không nói mày có thể lộ mặt ra nhanh như vậy.



- Mày chắc chứ?



Dương Liệt hoài nghi nói.



Người đàn ông kia ngáp một cái:



- Trước kia có lẽ khó nói, nhưng hiện giờ thì… cho dù là bố bọn chúng đến cũng không là vấn đề.



Dương Liệt cũng không hỏi thêm gì, thân mình nháy mắt đã đi vào bãi đỗ xe, ngồi trên chiếc Hummer của gã, rời khỏi.



Lúc Dương Liệt vừa đi khỏi, Lilith và Raphael vừa đúng lúc chạy đến hành lang chỗ Dương Liệt vừa đứng.



- Chà, đã lâu không gặp, tiểu thư Lilith xinh đẹp, hầu tước Raphael, anh vẫn không dễ gần như trước…



Người đàn ông chớp mắt, đứng dậy, nhàn nhã nói.



Trong mắt Raphael hiện lên một tia khinh thường nói:



- Quả nhiên là mày, Drogba, thật khó đánh giá sự ngu ngốc của mày, từ Đức chạy đến Hoa Hạ, lần này không có viện binh cứu mày rồi.



- Ồ, không cần phá hỏng không khí nhanh như vậy, hai vị không biết là cảnh biển như vậy đẹp vô cùng sao, ở phương Đông xa xôi ngoài Châu Âu, công chúa tộc Ventrue cao quí, người thừa kế tộc Brujah anh dũng, và tôi, một tiểu lâu la tộc Tzimisce cùng hội ngộ, chẳng lẽ mọi người không thể bình tĩnh, tạm bỏ qua thù hận hơn trăm năm nay để thưởng thức một chén máu tuyệt hảo sao?



Drogba nâng chén cười nói.



- Bọn ta không có hứng ở đây xem ngươi diễn trò, nếu muốn chạy trốn thì mau chạy đi, có lẽ còn một cơ hội sống sót.



Lilith lúc này đã ác giọng vô tình nói.



Drogba thở dài, cúi đầu, từ từ nói:



- Các vị biết vì sao tộc ma cà rồng lại xuống dốc không?



Lilith và Raphael liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày.
- Ngươi đúng đó nói hươu nói vượn cái gì, đừng tưởng rằng dùng chút thủ đoạn có thể thắng được chúng ta!



Raphael ưỡn ngực, ý chí chiến đấu lại tuôn ra mãnh liệt!



- Ai… thôi đi, nói chuyện với hai kẻ sắp chết chẳng có nghĩa gì…



Drogba nhàm chán lắc đầu, lại lần nữa nhìn hai người kia, ánh mắt đen tối thâm trầm!



- Vừa rồi ta chỉ đùa với các người, giờ ta bắt đầu phải dùng thực lực rồi…



Tiếng nói còn đang vang, Drogba đã biến mất tại chỗ.



Lại lần nữa xuất hiện, một khuỷu tay gã đánh vào hàm dưới của Raphael.



- Á!



Một tiếng hét thảm thiết, Raphael cũng chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh bay cao bảy, tám mét, bay thành một đường cong!



Lilith vội vàng quơ dao mổ, mang theo một làn huyết ảnh!



Nhưng Drogba cũng đã hiện ra phía sau cô, một chưởng tung ra phía sau đầu cô!



“Bốp!”



Bóng dáng Lilith hóa thành một bãi bột phấn màu máu!



- Ồ… huyết phân thân?



Thân thể thực của Lilith lại lần nữa xuất hiện sau Drogba, một trận dao mổ hung hăng chém xuống.



- Đi chết đi!



“Vụt!”



Chỉ thấy bóng dáng Drogba cũng biến thành một đám bọt máu.



Đôi mắt đẹp của Lilith mở thật to, cô cũng bị lừa rồi!



- Phải chết chính là mày!



Một bàn tay Drogba chụp ở chỗ ngực Lilith…



“Bang!”



Một tiếng động vang dài, thân hình xinh đẹp của Lilith liền trực tiếp bị đánh bay mấy chục mét, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống nước biển!