Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 892 : Thật lòng nói một câu

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Trong lòng cô cũng biết, mặc dù mọi người đều rất quan tâm cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ là người ngoài.



Dương Thần để ý thấy, trong lòng hơi xót xa, cô nàng này nhất định lại nghĩ nhiều rồi, có lẽ cô ở lại Trung Hải là một quyết định sai lầm?



Trở lại Hàn Quốc bên cạnh những người thân yêu, thật sự là một việc tốt đối với cô sao?



Đang lúc Dương Thần suy nghĩ việc của Trinh Tú, Lý Độn bỗng nhiên ai oán nói:



- Nhiều hoa hồng như vậy, nếu như tôi có thể mua một bó tặng tiểu Tâm Nhi của ta thì tốt.



Mọi người cũng đều biết “ Tâm Nhi” mà Lý Độn này nói là ai, đối với việc Lý Độn vẫn chưa theo đuổi được em gái của Đường Uyển, mọi người cũng cảm thấy có chút thú vị.



Dương Tiệp Dư tò mò nói:



- Lý đại thiếu gia, cậu thế nào đến mua một bó hoa hồng cũng khó khăn là sao?



Lý Độn mắng nói:



- Còn không phải do tên bán hoa chết tiệt sao? Bây giờ giá cả hoa hồng càng ngày càng đắt, lúc trước vài đồng một bông, bây giờ ở Yến Kinh đều bán đến hơn trăm đồng mới được một bông, đấy đâu phải là hoa? Được làm từ vàng à?



- Chuyện này cũng không thể trách người bán hoa, có thể là nguyên nhân sản xuất, bọn họ chẳng qua dựa vào lượng cung ứng toàn cầu để định giá. Tôi cũng nghe nói, không ít cửa hàng bán hoa đóng cửa đi mua hoa hồng rồi, với cái giá này, không phải là người ta giàu có tiền tiêu không hết, đó là không thể mua được, dù sao hoa biểu đạt tình yêu, cũng không chỉ có hoa hồng mà thôi.



Viên Hòa Vĩ nói.



- Chỉ tiếc hoa tươi không dễ bảo quản, bằng không có thể kiếm được một khoản, dưới huyện Phong Lâm chúng ta có một vài ruộng hoa, tuy nhiên chất lượng không bằng hoa của Thái Lan và Hà Lan, cũng không nhiều loại hoa hồng.



Đường Uyển tiếc hận nói.



Nhóm người làm buôn bán, đầu óc rất nhanh nghĩ đến chuyện kiếm tiền.



Đường Đường chớp hai mắt.



- Quý như vậy? Anh Viên Dã, lúc anh mua cũng đắt như vậy sao?



Viên Dã ngượng ngùng gãi đầu.



- Cũng không rẻ, một trăm hai mốt đồng một đóa, ông chủ nói hoa hồng đang rất khan hiếm, các vườn hoa lớn đều cung không đủ cầu, các nơi đều bán điên loạn. Tuy nhiên hoa này cũng không phải ngày nào cũng tặng, thỉnh thoảng tặng một bó, đắt cũng đáng.



- Không sợ, em bảo mẹ thanh toán cho anh, coi như biểu hiện của anh tốt!



Đường Đường cười khanh khách nói.



Đường Uyển một tay véo tai con gái, cười mắng:



- Còn chưa gả đi mà đã bắt đầu đào mỏ nhà mẹ đẻ rồi, con bé xui xẻo này muốn chết phải không?




Viên Dã vô cùng sốt ruột, nhìn hai anh họ, đẩy đẩy cha ra khuyên nhủ.



Viên Hòa Vĩ vẻ mặt bất đắc dĩ, ông ta có thể tùy tiện nói sao? Nói thật, tuy ằng ông là con rể của Dương gia, là trưởng bối của hai người này, nhưng nói cho cùng vẫn là dựa vào Dương gia mới có thể ngồi trên ngôi đệ nhất gia tộc nhiều năm nay, củng cố giang sơn.



Vợ Dương Tiệp Dư không tỏ ra là đại tiểu thư của Dương gia, khắp nơi đều hạ thấp thân phận, đã là vô cùng tôn trọng ông rồi, ông còn đâu dám đi tranh đoạt quyền thừa kế của Dương gia.



Tuy rằng thực lực của Dương Thần tuyệt đối mạnh hơn Dương Liệt, nhưng bối cảnh Dương gia và Dương Công Minh, đâu có đơn giản như vậy, lão nhân cuối cùng quyết định như thế nào, vẫn không nói chắc, đặc biệt là quan hệ giữa Dương Phá Quân và Dương Thần không tốt.



Dương Liệt cười nhạo, tự mở hộp châu báu, để lộ ra đồ vật bên trong.



Đúng là một đôi nhẫn đôi bằng bạch kim.



Đôi nhẫn này tuy rằng không bằng kim cương quý giá, nhưng dù sao cũng không phải nhẫn kết hôn, đôi nhẫn đôi này nhìn tỉ lệ màu sắc cũng biết rất xa xỉ.



- Tuệ Nhi, đây là chiếc nhẫn anh tự mình đi chọn, nếu hôm nay em không chịu đeo nó, hãy nói ra lý do khiến ta khâm phục.



Dương Liệt lại lần nữa sáng quắc nói.



Tuệ Lâm bất lực ôm đầu, không nói một tiếng, tính cách của cô vốn thành thật đơn giản, cho dù tùy tiện nghĩ cách để lừa người là rất khó khăn.



- Vù!



Một ly thủy tinh trưc tiếp bay thẳng đến hộp châu báu trên tay Dương Liệt.



- Bịch!



Ly thủy tinh vỡ nát, Dương Liệt giơ tay chặn lại!



Dương Thần ném ra cái chén, trong mắt đã lộ rõ sát khí.



- Bây giờ cậu tự mình cút đi, hay là để tôi đem đầu của cậu ra bên ngoài.



Lần này, không khí có vẻ cứng lại, bất kỳ ai đều có thể cảm nhận được bóng ma từ trên người Dương Thần phát ra.



Dương Liệt cũng là hoàn toàn không sợ, nhếch miệng cười nói:



- Không cần vội, muốn tôi đi cũng không có gì…Tuy nhiên, tôi bắt buộc phải xác nhận một chuyện…



Nói xong, Dương Liệt cúi người, nói với Tuệ Lâm:



- Tuệ Nhi, nếu bây giờ trước mặt mọi người, em thề, thật lòng nói một câu, em không thích Dương Thần, như vậy, anh tuyệt đối sẽ không ép em nữa.



Tiếng nói của Dương Liệt không lớn không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe rõ, tự nhiên, tất cả mọi người tập trung nhìn chằm chằm Tuệ Lâm, lắng tai nghe.