Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 899 : Chứng sợ hãi trước hôn nhân

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Điều khiến cho cô gái càng bực mình là, rõ ràng mình đã dùng lực kéo cái chân kia, nhưng vì sao gã đàn ông lại khỏe như vậy.



Nếu không phải chiếc chân khác không thể rút ra, làm sao có thể biến thành bộ dạng như thế này.



Giờ phút này, đầu bị hai chiếc đùi trắng phau phau kẹp vào giữa, lại bị chiếc váy trắng che phủ, đương nhiên trong mắt mọi người trở thành Dương Thần “ háo sắc”!



Dương Thần bởi vì đầu bị đè ở dưới, chi đành thò tay ra, cong lên tới vai, dùng lực vỗ vỗ vào cô gái đang ngồi trên vai mình.



Vị trí bị vỗ, mềm mềm, đàn hồi, lại còn rất có nhục cảm.



- A!!!



Lại một tiếng kêu cao vút, cô gái giống như kinh hãi tột độ, “bằng” nhảy ra..



Lúc này, Dương Thần nhẹ nhàng tháo chiếc giày thể thao ra, khiến một chân của cô gái chỉ còn đôi tấc màu đỏ.



- Ôi, cuối cùng cũng đứng lên được rồi, mùa hè nóng như thế này, hai đùi của cô còn tăng nhiệt độ cho đầu tôi, sắp chảy máu mũi rồi.



Dương Thần lầm bầm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao trên tay.



Trong mắt cô gái xuất hiện một tầng hơi nước, vẻ mặt đầy ủy khuất đáng thương, thét lớn,



- Anh là ai!? sao lại cướp giày của tôi!?



Dương Thần vẻ mặt nghi hoặc hỏi:



- Giày của cô? Đây là cửa hàng giày, tôi thấy thích đôi giày của cô, muốn mua, cho nên phải tháo ra.



- Ngươi đầu óc có vấn đề à? Đây là giày của tôi, cũng không phải bán ở đây.



Dương Thần chỉ chỉ đôi giày trên tay cô gái:



- Đôi giày này của Vú Vương nhà tôi, không phải cô vẫn muốn mua sao?



- Đó là giày mới, còn đôi này tôi đã đi lâu rồi.



- Không sao, nhìn cũng còn rất mới, tôi có thể trả cô giá như giày mới.



Dương Thần thản nhiên nói.



Cô gái oán hận cắn răng



- Tôi không bán!



- Sao lại có thể không bán chứ, cô cũng vừa nói, ở đây là cửa hàng giày, làm gì có chuyện không bán giày.



- Anh...tôi không dây dưa với anh! Dù sao đôi giày kia tôi nhất định sẽ lấy! Anh mau trả lại tôi chiếc giày!



Cô gái kêu to, muốn dậm chân, nhưng lại phát hiện một chân chỉ còn tất, sợ bẩn cho nên chỉ đành thu chân.



Dương Thần không để ý tới cô, quay đầu nói:



- Vú Vương, lấy giày đi, chúng ta về nha thôi.



Vú Vương có chút ngượng ngùng thấy cô gái như sắp khóc đến nơi



- Cậu chủ, trả giày lại cho cô ấy đi, cô ấy còn nhỏ hơi đanh đá một chút cũng có thể hiểu được.



- Ai đanh đá! Các ngươi hợp lại ức hiếp tôi!




- Bác gái, vừa rồi cháu có chút không đúng, bác có thể cho cháu biết, con trai bác tên là gì?



- Bác gái? Con trai?



Đừng nói là Dương Thần, sắc mặt Vú Vương cũng có chút cổ quái, cuối cùng chỉ còn cách ngượng ngùng nói:



- Ha Ha, cô gái trẻ, đây là cậu chủ nhà tôi, không phải con trai tôi.



- Cậu chủ?



Lạc Tiếu Tiếu nhíu đôi mi xinh đẹp



- Vậy là đã kết hôn rồi?



Dương Thần thầm nghĩ hóa ra không phải không có thuốc chữa, vẫn còn trị được, gật đầu nói:



- Em gái, em muốn làm gì thì đi làm đi, chỉ cần đừng có nói đùi em kẹp đầu anh vào giữa, đảm bảo 90% đàn ông sẽ không cự tuyệt hẹn hò với em.



Lạc Tiếu Tiếu hi hi cười:



- Thật sao, em cũng nghĩ vậy, nam học sinh trong trường em cũng rất thích em! Em thấy 99% sẽ không cự tuyệt, nhưng em không thích bọn họ, bọn họ không mạnh, chắc chắn không mạnh bằng anh!



Dương Thần cảm thấy như gặp phải người có vấn đề về thần kinh, mấy năm nay có thể áp lực học tập của học sinh lớn quá chăng.



Nhưng một cô gái có nội công tinh thâm như vậy, cũng phải có hậu thuẫn thâm hậu, sao các trưởng bối trong nhà lại có thể dạy dỗ được một cô gái như thế này chứ?



Lạc Tiếu Tiếu còn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục nói:



- Tuy bản tiểu thư còn là sinh viên trường Đại Học Trung Hải, nhưng em đã trưởng thành rồi, vẫn độc thân, thích màu hồng và trắng, cung Mục Dương, thích những người lợi hại hơn em, nhưng không được quá ba mươi tuổi, ừm..nhìn anh chắc cũng phù hợp.



- Tôi kết hôn rồi, hơn nữa tôi rất bận, không phải chỉ có một người phụ nữ đâu.



Dương Thần cố ý háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lạc Tiếu Tiếu.



Ai ngờ cô còn ướn ngực lên, ngạo nhiên nói:



- Không sao! Em giúp anh bỏ vợ, làm vợ bé của anh được rồi, còn việc anh rất bận, em chỉ cần lúc em muốn anh ở bên em, lúc không cần anh, anh ở cùng người con gái khác cũng được. Em cũng là người rất bận rộn, có rất nhiều việc phải làm!



Vú Vương trợn mắt há mồm, kéo nhẹ ống tay áo Dương Thần, nói:



- Cậu chủ, có phải cô gái này đã chịu kích động gì không?



Dương Thần nói:



- Vú Vương, ta nhanh đi thôi.



Lạc Tiếu Tiếu thở phì phì dậm chân nói:



- Tôi nghe thấy hết rồi, ai chịu kích động!? anh đừng cho rằng đánh nhau lợi hại hơn tôi, tôi sẽ sợ anh! Nếu tía tôi...ồ không bố tôi đến, một ngón tay của ông cũng bóp chết anh!



Dương Thần không muốn dây dưa cùng người có vấn đề như cô,



- Được rồi, cô nói bố cô lợi hại như vậy, thì bảo ông ấy tới gặp tôi, nếu như ông ấy thắng tôi, tôi sẽ lấy cô làm vợ, nếu như đánh không được, vậy thì coi như chưa có việc gì xảy ra.



Ai ngờ vừa nói như vậy, Lạc Tiếu lập tức cười xấu hổ nói:



- A! Đáng ghét! Anh đây là trước mặt bao nhiêu người cầu hôn em sao...người ta còn chưa chuẩn bị tốt, mọi người đều nói như thế cô dâu sẽ có chứng sợ hãi trước hôn nhân.