Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 919 : Đều là thật lòng

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Ngọn lửa nóng giận trong lòng Dương Thần rốt cục đã tắt, xem ra những việc mình đã làm khiến cho người phụ nữ bị tổn thương không phải ít.



- Nếu trong lòng em không được thoải mái, tại sao không nói cho anh biết sớm.



Dương Thần hối hận nói.



- Bây giờ nói cũng không muộn, dù sao cũng phải là một cơ hội.



Lưu Minh Ngọc cười nói, sau khi đá phăng đôi giày cao gót, cô từ từ cởi bỏ chiếc đầm trên người, lời nói có phần dịu dàng đi.



- Ông xã, em cũng là muốn tốt cho anh, hôm nay bận bịu cả ngày, để em tắm một cái đã, anh cũng tắm đi, sau đó hãy làm việc anh thích, không phải anh nói là sẽ tôn trọng em sao, một chút yêu cầu nhỏ không quá đáng chứ.



Dương Thần mỉm cười:



- Anh thua em rồi, nhưng mà anh nói trước, phải cùng tắm chung đấy.



- Vậy anh hãy bồng em vào đi.



Người phụ nữ nũng nịu bá cổ Dương Thần.



Những việc như thế đương nhiên không thể từ chối.



Bồng lấy tấm thân ngọc ngà của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần phóng như bay vào nhà tắm.



Mười mấy phút sau, Dương Thần bồng người phụ nữ quấn trong chiếc khăn ra khỏi phòng tắm, tóc của hai người vẫn chưa được lau khô, nhưng hắn không lo được nhiều thế.



Hơi nước trong phòng tắm khiến cho xác thịt đôi bên tiếp xúc lẫn nhau, đặc biệt dễ xúc tác Hormone.



Gương mặt của Lưu Minh Ngọc đã đỏ bừng lên, cũng biểu hiện trạng thái cực điểm, đặc biệt cảm nhận được sự tôn trọng của người đàn ông trong giờ phút này không giống với mọi khi, cô ta cũng cam lòng dâng hiến hết mình.



Dương Thần cúi xuống hôn lên khuôn mặt diễm lệ như hoa đào của Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra một cái, giấu không được một nụ cười mãn nguyện, nhắm mắt lại, thỏa mãn mà vui mừng.



Nhìn vào đôi môi cong nhẹ mê người màu anh đào mọng đỏ của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần không kìm được mà hôn lên đó.



Sau khi tiếp xúc với đôi môi mềm mại như hoa của Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc ưm một tiếng, mở mắt ra, liền thấy nụ hôn sung mãn nồng nàn của Dương Thần tiếp tục lướt trên thân thể cô.



Đột nhiên cô cảm thấy hơi choáng, cảm giác này hình như do hơi men chếnh choáng vừa nãy, giờ đang dâng lên trực trào, làm tê liệt cơ thể cô.



Thân thể say rã rời dưới tác dụng của hơi men làm cho nóng bừng cả người, đang khơi trào sự mãnh liệt đã được cô bỏ quên lâu ngày.



Đang trong độ tươi trẻ và chín chắn, sự khao khát đàn ông của cô, cũng không kém những người đàn bà sành sỏi là mấy.



Bình thường thì cô cũng có thể khống chế tốt nội tâm của mình, dù sao thì những bận bịu trong công ty, cũng đủ sức loại khỏi những chuyện bậy bạ ra khỏi tâm trí cô.


Dương Thần hơi khựng người:



- Thế là thế nào, tại sao lại đột nhiên hỏi vậy?



- Bởi vì em sợ hôm nay nói xấu anh nhiều như thế, thì anh sẽ không yêu em nữa, bây giờ hãy nói mau, anh có chịu hay không…



- Được rồi, anh nhất định sẽ không bao giờ thôi yêu em trước.



Dương Thần cười mỉm nói.



- Thật sao?



Lưu Minh Ngọc gần như hoài nghi nói.



- Tại sao phụ nữ rất hay đa nghi như vậy?



Dương Thần cười khổ, ngáp một cái, vuốt ve mái tóc mềm mại của người phụ nữ.



Lưu Minh Ngọc im lặng một lát, cô trả lời:



- Bởi vì đàn ông, lúc nào cũng nói hôm qua là phải, ngày mai lại nói không phải, mà cái làm cho người phụ nữ đau lòng nhất, là hai cách trả lời như vậy, đều là thật lòng. Cho nên, câu trả lời của anh, khiến cho em rất sợ.



Dương Thần lúng túng nhìn vào đôi mắt long lanh của người phụ nữ, trong lòng thấy tội nghiệp, mỉm cười nói:



- Vậy có phải anh nên nói, ngày mai, ngày hôm sau, hôm sau nữa, một tuần sau, một tháng sau, cũng sẽ yêu em, câu trả lời như vậy có được không?



- Như thế sẽ rất tốt mà.



Lưu Minh Ngọc thật tình nói.



- Thôi được, bắt đầu từ bây giờ, trong một tháng tới, anh cũng sẽ yêu em như vậy, sau một tháng, thì xem biểu hiện của em, nếu em biểu hiện không tốt, thì đừng trách anh trở mặt nhé.



- Ừ…được.



Lưu Minh Ngọc cười thả lỏng.



Nói xong những lời này, dường như đã đốt hết những sinh lực còn sót lại của Lưu Minh Ngọc, cô dựa vào lòng Dương Thần, từ từ thiếp đi.



Dương Thần hôn một cái lên trán người phụ nữ, cùng ôm cô vào giấc mộng.



Trải qua một loạt chuyện như thế, Dương Thần cũng hơi mệt, ôm lấy người phụ nữ tựa một thanh kẹo bông to mà ngủ đến khi mặt trời lên cao.



Đúng vào lúc sắp điểm 12h, điện thoại trên chiếc tủ đầu giường rung lên…