Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 920 : Phá giới một lần

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Dương Thần mơ mơ màng màng mở mắt dậy, đã lâu không được ngủ một giấc thật sâu rồi, tuy rằng việc tu luyện của mình không cần thiết có nhu cầu như một người bình thường, nhưng dù sao cũng khó có thể từ bỏ một thói quen có từ lâu.



Rút một cánh tay bị Lưu Minh Ngọc ôm chặt trước ngực, Dương Thần với lấy điện thoại, nhìn vào, đúng là Triệu Hồng Yến.



Từ sau cái đêm nồng cháy đó, Triệu Hồng Yến vẫn thấy có lỗi, cũng không dám quá chủ động trong việc liên hệ với mình, phải thật sự có chuyện cô mới gọi.



Dương Thần lập tức bắt điện thoại, hỏi:



- Hồng Yến, có việc gì thế?



- Dương Thần, Tổng giám đốc Lâm có ở cùng với anh không?



Triệu Hồng Yến hỏi.



Dương Thần buồn bực nói:



- Nhược Khê? Cô ấy không ở đây, cô ấy không đi làm sao?



Triệu Hồng Yến vừa nghe xong, vội vàng nói:



- Sao lại như thế, sáng nay Tổng giám đốc Lâm không có đến công ty, mà em gọi điện cô ấy cũng không bắt máy, em cứ nghĩ là cô ấy ở cùng với anh…



Dương Thần ngồi phắt dậy, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng rõ ràng là mình đã phái đội Hải Ưng bảo vệ cô ấy rồi, sao lại không có động tĩnh gì được.



Suy nghĩ một lát, Dương Thần nhíu mày nói:



- Em hãy khoan lo lắng đã, đừng có loan tin này ra ngoài, nếu có ai hỏi, thì hãy nói cô ấy ở cùng anh có việc gấp. Anh sẽ lo chuyện này.



Triệu Hồng Yến tuy lo lắng, nhưng cũng không cách gì, sau đó cô cúp máy.



Một Lưu Minh Ngọc đang mê muội đột nhiên cảm nhận được động tác mạnh của Dương Thần, nhập nhèm mở mắt ra:



- Ông xã, sao thế…



Dương Thần nói sơ qua mọi chuyện, nghe nói Lâm Nhược Khê mất tích, Lưu Minh Ngọc hiển nhiên vô cùng kinh ngạc lo sợ:



- Có phải là kẻ thù nào không?



- Anh cũng chưa thể khẳng định, rõ ràng anh đã cho người bảo vệ rồi…Tóm lại, Minh Ngọc em hãy về công ty đi, anh sẽ lập tức giải quyết chuyện này.



Lưu Minh Ngọc biết rằng chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, cũng không dám cản trở thêm, mau mau để Dương Thần đi tìm Lâm Nhược Khê, một mình cô có thể về công ty.



Sau khi Dương Thần mặc vội quần áo, gọi số Mạc Lâm, và lao nhanh khỏi phòng.



- Minh Vương Các Hạ, ngài có gì chỉ bảo.
Ngay chính lúc trái tim gần như tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc với một giọng hừ giận dữ, khiến Lâm Nhược Khê vui mừng khôn tả.



- Hừ, không biết sống chết thế nào!



Giọng nói người đàn ông như lôi đình rống giận, vạn quân đánh úp!



Chỉ thấy một bóng người, một sự uy hiếp không rõ ràng, vọng lại từ xa bên ngoài, chớp mắt tựa thiên thạch rơi xuống, hướng ngay đầu tên đạo sĩ.



Lão đạo sĩ vẻ mặt kinh sợ, nhưng rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước!



- Càn Nguyên Thiên Cương!



Tên đạo sĩ đưa ra bàn tay to tướng, chiếc vòng trên cổ tay màu bạch kim lóe lên ánh sáng chói lọi.



Một vòng sáng màu vàng bảo hộ đột nhiên nổi lên, bao phủ lên khắp người của tên đạo sĩ.



"Ầm"



Một tiếng dữ dằn ác nghiệt, với sóng va chạm vỡ toang, khiến vách tường xung quanh vốn đã đổ ngã sập xuống, một làn bụi đất bay tứ tung.



Bóng người này từ trên trời bay xuống, đương nhiên là Dương Thần đã đến nơi cực nhanh, lúc còn ở rất xa, Dương Thần đã nhận thấy tu luyện của đối phương chẳng qua là đến mức độ cuối của hóa thần.



Vốn là xen lẫn giữa sức Diễn Sinh Chi Lực với cú đá mãnh liệt, tuy chỉ pha lẫn chưa đến hai phần của sức lực, nhưng theo lý thuyết cũng đù để hủy diệt một cơ thể trong mức độ cuối của hóa thần, nhưng với tình trạng hiện nay lại khiến Dương Thần ngẩn ra một lúc.



Đây là cái thứ gì? Tại sao mình lại không thể qua được nó?



Chẳng lẽ, đây chính là những gì Christine từng nói, bảo pháp của tu sĩ Hoa Hạ.



Không đợi Dương Thần kịp nghĩ ngợi, tên đạo sĩ đã lập tức phản công.



- Khà khà.



Cười lớn vài tiếng, sau lưng tên đạo sĩ trong khoảng không hiện ra một cái chùy sắt hình bầu, lâm râm phát ra tiếng “vo ve”.



- Hãy chịu một đòn trấn ma kim chùy của ta!



Kim chùy của tên đạo sĩ dường như có người khống chế trong không trung, xoắn ốc bay lộn, hướng vào ngực Dương Thần chùy tới.



Dương Thần nói thầm, “không hay rồi” thứ này dường như có linh khí mãnh liệt, nếu bị đánh trúng, sợ sẽ bị tan xương nát thịt.



Vội bay lùi đi, chuyển động hết nội lực để đón cái kim chùy, với một lực phản hồi theo hướng.



Cái kìm chùy “trấn ma” dường như sao băng đuôi quăng, lại trở lại phía tên đạo sĩ, nhưng tên đạo sĩ kia chỉ tiện tay chạm vào, tốc độ bay của cái chùy giảm đi đáng kể, ngoan ngoãn bay lượn trên khoảng không người tên đạo sĩ, lại lần nữa nhắm ngay vào Dương Thần, vận sức chờ phát động!