Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 937 : Bóng hồng

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Tại tiền sảnh nhà Dương gia.



Một đám quan viên sau khi diễn trò xong đều nặng nề ra về, đương nhiên, nói hoa mỹ hơn thì là “ vì công việc bận rộn, nên lần sau lại ghé thăm”.



Hai tên đã tắt thở thì đều do cảnh vệ và trợ lí đưa đi.



Tuy rằng đều là quan chức nhà nước cấp cao, nhưng dù sao cũng không phải là những nhân vật thường xuyên lên truyền hình, đột nhiên qua đời thì chỉ có nội bộ phản ứng mạnh thôi, còn về phía dân chúng thì tùy tiện đưa ra một cái cớ nào đó là được.



Về người nhà của họ, nếu như không sợ chết thì có thể đến tìm Dương Thần.



Còn về phần Dương Thần, hắn chỉ cần căn dặn người hầu đã ghi lại toàn bộ sự việc, đem cái “bằng chứng thép” ấy thêm thắt vào một chút, để tránh những tư liệu quý báu ấy bị thất lạc.



Thực ra thì Dương Thần tin rằng sau ngày hôm nay, sẽ không còn tên không biết điều nào đến khiêu khích nữa.



Đặc biệt là tàn dư của nhà họ Tăng và nhà họ Lỗ. E rằng cho dù chúng có lòng nhưng lại không có gan.



Bọn người của Lưu Bính Huân sau khi xem xong màn kịch này, liền vây lấy Dương Thần tâng bốc.



- Cậu chủ Dương Thần quả là người dám nghĩ dám làm, lão Lưu tôi vô cùng khâm phục.



Lưu Bính Huân cười không ngừng nói.



Bọn họ vốn luôn ủng hộ Dương gia, tuy cách làm của Dương Thần có phần thô lỗ, nhưng lại không để lại dấu vết gì, bọn chúng đương nhiên không còn cách nghĩ nào khác, ngoài vui mừng.



Sau chuyện hôm nay, nếu như sau này có đụng phải người của phe phản đối, phe trung lập, thì bọn họ nghiễm nhiên là ở trên chúng một bậc rồi.



Dương Thần cũng không khách khí cười ha hả nói:



- Nếu đã khâm phục tôi, vậy cũng nên hiếu kính tôi gì chứ, gần đây ta bận chuẩn bị hôn lễ với bà xã, cũng tốn kém không ít. Các người nếu đã muốn tôi che chở cho thì cũng phải biết nên biểu hiện thế nào chứ?



Nói xong Dương Thần xoa xoa tay, ý tứ rất rõ ràng.



Mọi người thấy rất bối rối, chưa từng thấy qua ông chủ nào lại đi giật tiền một cách trắng trợn như vậy.



Lưu Bính Huân lại thoải mái cười nói:



- Nhất định, nhất định…Nhưng cậu chủ Dương Thần xin thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu thực sự sẽ giết sạch cả người nhà của hai tên cậu vừa mới giết sao?



Dương Thần hỏi vặn lại:



- Tại sao lại không giết?



- Hí




- Bây giờ thì tốt rồi, tôi trở về rồi, tôi cũng đã tìm được người có thể giúp tôi trả thù rồi…



- Trả thù? Ai?



Văn Thao hỏi một cách cẩn thận.



La Thúy San không trả lời mà chỉ bĩu môi, e thẹn nói:



- Cậu lâu như vậy mới gặp lại tôi, lẽ nào không thấy tôi đã trở nên rất xinh đẹp rồi hay sao?



Văn Thao vừa nhìn vừa cười tươi như hoa, nhìn người con gái trước mặt có thân hình thướt tha, nhưng trong lòng hẳn rất rõ cô ta căn bản đã hơn 40 tuổi rồi.



Cũng không hiểu là nhờ có phép thuật gì đã khiến cho cô ta lấy lại vẻ thanh xuân ấy.



Đè nén ác cảm trong lòng, Văn Thao biết, muốn giữ mạng, muốn bản thân được an toàn, thì chắc chắn không thể đắc tội với người phụ nữ này, càng không thể đắc tội với người đã cứu cô ta.



Cho nên, Văn Thao rất tự nhiên để lộ ra ánh mắt cháy bỏng, tay vuốt ve đôi chân của La Thúy San, lên cao…lên cao hơn nữa…



- Tôi muốn bà…



Văn Thao giọng khàn khàn nói.



La Thúy San đôi mắt quyến rũ như tơ:



- Cậu thật nóng vội…Nhưng cũng phải, lúc trước cậu cũng rất thô lỗ với tôi.



- Thực ra tôi có thể càng thô lỗ hơn nữa đấy!



Văn Thao vừa nói dứt câu, đã cắn mạnh vào đôi môi đỏ mọng của La Thúy San.



La Thúy San nhiệt tình đáp lại, hai lưỡi quấn quýt lấy nhau, tràn đầy hương vị ám muội.



La Thúy San thở gấp, mơ hồ nói:



- Tôi đã hiểu, người thực sự yêu thương trân trọng tôi chỉ có một mình cậu. Tôi sống sót, chính là vì muốn tới tìm cậu…Tiểu tử què, sau này tôi muốn làm người phụ nữ của cậu…



Văn Thao đầu vùi giữa bộ ngực căng tròn của La Thúy San, trong mắt lại lóe lên một tia ác độc, nhưng không hề để lộ ra ngoài.



Thô bạo ấn La Thúy San xuống bàn học, sau đó đè lên người cô.



Ngay tiếp đó, cả căn phòng vang lên những tiếng đầy phấn khích của người phụ nữ.