Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 938 : Mày Dám

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Bên trong hậu viện nhà họ Dương, trồng rất nhiều các loại cây, bình thường Dương Công Minh rất thích thích.



Rất nhiều các loại cây màu sắc khác nhau, đến từ khắp nơi, đại đa số là do các quan viên bên quân đội vì muốn lấy lòng Dương Công Minh mà đưa đến, một năm bốn mùa loại nào cũng có.



Trên con đường lát bằng đá đại lý màu đen, Dương Phá Quân và Quách Tuyết Hoa chậm rãi đi tới.



Hai người không ai nói gì, ai cũng có suy nghĩ riêng.



Quách Tuyết Hoa cúi đầu suy nghĩ miên man, yên lặng lúc lâu, cuối cùng nói:



- Anh gọi em đến đây đi dạo, lại không nói gì, nếu như không có chuyện gì, em còn phải chuẩn bị bữa tối, không đi dạo cùng anh được.



Trong mắt Dương Phá Quân hiện lên tia đau lòng nói:



- Chẳng lẽ anh không được em hoan nghênh đến mức như vậy sao, đến ở bên anh thêm một lúc nữa cũng không được sao.



- Anh ở trong phòng nói những gì, em đều nghe thấy hết rồi.



Quách Tuyết Hoa trên miệng hiện nét cười sầu thảm.



- Anh nghĩ em có thể giả bộ không sao ư?



- Vì Dương Thần, Em thật sự sẽ không tha thứ cho anh?



- Là do anh không tiếp nhận Dương Thần trước.



Quách Tuyết Hoa run rẩy, nói:



- Anh cùng với Liệt Nhi đối với nó quá đáng như vậy, nếu như không phải Dương Thần nể mặt em, anh chẳng lẽ còn có thể sống đến bây giờ sao?



- Tuy rằng em đã thất lạc với nó gần 20 năm, nhưng em vẫn rất hiểu tính cách đứa con mà mình sinh ra.



- Anh thật sự cho rằng nó không dám giết anh, nó đã nhiều lần không tính toán với anh, anh lại còn đi nói nó như thế, anh cảm thấy như thế công bằng sao!?



- Hừ,



Dương Phá Quân xụ mặt, nói:



- Anh chỉ nói đúng sự thật, từ lúc nó xuất hiện, nhà họ Dương chúng ta không được lúc nào bình yên.



Không nói đến việc tranh cử của anh thất bại, anh với em lại trở nên bất hòa, Liệt Nhi đến bây giờ cũng không về nhà nữa, một ngôi nhà đang yên bình như thế, chỉ bởi vì một kẻ đột nhiên xuất hiện mà trở thành như thế.



- Em muốn anh tiếp nhận nó, chẳng lẽ em muốn anh giả bộ coi như không có việc gì, để một kẻ chuyên giết người vào nhà họ Dương.



- Im đi!!



Quách Tuyết Hoa mở to mắt phẫn nộ nói:



- Anh không có tư cách nói nó, anh chỉ là một người không có tý trách nhiệm nào, là một người bố cầm súng nhắm vào con mình, anh dựa vào cái gì nói nó như thế!?



- Chính bởi vì nó, cho nên những cố gắng của anh những năm gần đây đều đổ xuống sông xuống biến hết cả rồi, sao anh không thể nói nó như thế!



- Anh...



Quách Tuyết Hoa nghi ngờ nhìn Dương Phá Quân đang đỏ mặt tía tai, lắc đầu nói:



- Em thật hối hận, lại còn ôm hi vọng với anh.




- Xem ra hiệu quả cũng không rõ ràng lắm, thêm hai cái nữa.



Trên miệng Dương Thần hiện lên vẻ tàn nhẫn, ánh mắt giống như báo đốm, nhìn con mồi.



- Bốp bốp!!



Hai cái tát liên tiếp, làm cho cơ trên mặt của Dương Phá Quân cứng ngắc.



Máu, sưng, thậm chí nước mũi trộn thành một hỗn hợp, khiến cho mọi người không thể nhận ra bộ mặt lúc ban đầu!



Dương Phá Quân chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc, trong mắt rốt cuộc cũng hiện ra vẻ sợ hãi.



Gã ôm lây tay, chật vật lùi lại.



Nhưng, Dương Thần đột nhiên túm lấy cổ áo.



Dương Thần giống như sợ bẩn, lau lau những thứ ô uế trên bộ quân phục của Dương Phá Quân, lạnh lừng nhìn gã một cái.



- Tôi cho ông sống, là bởi vì, giết ông thì quá dễ dãi với ông rồi, không phải ông rất có lòng tự trọng sao, không phải ông rất kiêu ngạo sao?



Vậy tôi sẽ biến ông thành phế nhân, sẽ không để ông chết...đúng rồi, ông có thể tự sát, nhưng nếu như vậy, trên danh nghĩa. Tôi sẽ không bị tính là giết cha.



Hơn nữa, lúc mọi người nói về Dương tư lệnh, chỉ nghĩ rằng, ông là một kẻ nhu nhược...



Trên mặt Dương Phá Quân không hiên lên biểu tình gì, nhưng trong mắt, lại là một mảng ảm đạm.



Sự hung tàn và máu lạnh của Dương Thần, làm cho ông cảm thấy sự hối hận từ trong đáy lòng.



Nếu đúng như vậy, ông không chỉ biến thành kẻ tàn phế, còn trở thành muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.



Quách Tuyết Hoa đứng ở phía sau thấy như vậy, trong lòng cảm thấy đau xót, cho dù đối với người đàn ông này vô cùng thất vọng, nhưng dù sao đó cũng là người chồng đã chung sống với mình hai mươi mấy năm.



- Dương Thần...hay là bỏ qua đi...



Quách Tuyết Hoa không đành lòng nhìn Dương Phá Quân như thế.



Dương Thần tùy tiện ném Dương Phá Quân sang một bên, quay đầu trịnh trọng nói:



- Mẹ, nếu như mẹ muốn ngăn cản con, lúc nãy nên đi cùng ông ta, nếu như mẹ lựa chọn đứng về phía con, thì đừng có để ý xem con sẽ đối xử với ông ta như thế nào.



- Từ trước đến nay, con chưa từng nợ nần ông ta cái gì, ngược lại, con đã nhường nhịn rất nhiều rồi.



- Đối với con mà nói, người nào tốt với con, không cần có quan hệ máu mủ cũng là người thân, nếu đối con có ác ý, cho dù là người thân, con cũng sẽ giết không tha.



- Nhưng...



Quách Tuyết Hoa còn muốn nói tiếp, nhưng từ sau lưng truyền đến âm thanh, làm cho bà không dám nói tiếp.



- Tuyết Hoa, được rồi, cứ làm như vậy đi.



Chỉ thấy Dương Công Minh từ thư phòng đi ra, Yến Tam Nương đi bên cạnh, chậm rãi đi tới phía trước mọi người, những người xung quanh theo ý thức lùi lại.



Thần thái của ông rất hài hòa, không có chút hỉ nộ.



Quét mắt nhìn đứa con đang hướng về mình cầu xin, Dương Công Minh trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng càng cảm thấy phẫn nộ.