Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 955 : Muốn giống như bà

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Cô vợ Tổng giám đốc xinh đẹp của tôi



Ở bên này, Dương Thần mệt mỏi và tự tiếp sức cho bản thân, cuối cùng đều bộc phát ra hết những những mâu thuẫn và sự tức giận tích tụ trong lồng ngực của cặp vợ chồng trẻ. Ở một bên khác, trong phòng bệnh đặc biệt cao cấp ở bệnh viện lớn nhất Yến Kinh, Ninh Quang Diệu cũng đang tức giận tột độ.



- Tốt nhất là nói cho ta biết rõ, rốt cuộc là có ý gì? Cái gì gọi là xoay chuyển trời đất?



Dưới ngọn đèn màu trắng, Ninh Quang Diệu đang đối mặt với một vị bác sỹ phẫu thuật đeo kính, lớn tiếng quát.



Vị bác vị rất sợ hãi, nhưng vẫn đành phải nói:



- Thủ…Thủ tướng, chúng tôi thực sự đã làm hết sức rồi…nhưng, nhưng Chủ nhiệm Ninh, anh ta, toàn bộ cơ quan sinh sản của anh ta, cả những cơ quan ở ngoài và trong đều bị thương nghiêm trọng đến nỗi không thể hồi phục lại được.



Việc này…cho dù là Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh thì cũng bó tay.



- Ít nói mấy lời vô nghĩa đó với ta thôi!



Ninh Quang Diệu vẻ mặt xanh mét nói:



- Ta hỏi ông một lần cuối, rốt cuộc là còn có cách…hay là hết cách rồi.



Vị bác sỹ nhìn ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Ninh Quang Diệu, hận một nỗi không thể chạy trốn được, cuối cùng cũng phải cắn răng một cái, lắc đầu.



- Thật sự…xin Thủ tướng thông cảm cho.



- Thông cảm?



Mặt Ninh Quang Diệu co thắt lại, gật gật đầu, cười quái dị nói:



- Mỗi năm khi chi tiền cho đám người mặc áo bluse trắng các người, ta đều mắt nhắm mắt mở mà chi cho các người, nhưng số tiền đó không phải dùng cho các người trong những lúc như thế này-cầu xin sự tha thứ từ người khác.



Vị bác sỹ toát mồ hôi lạnh:



- Thủ tướng… Việc này thực sự hết cách rồi…



- Ta biết các người hết cách, vì vậy ta quyết định tha thứ cho các người…



Ninh Quang Diệu lộ ánh mắt sắc bén:



- Để đám nhân viên các người không phải mệt mỏi nữa, ta quyết định giải thoát sớm cho các người…



Nói xong, không đợi vị bác sỹ đó nghi ngờ thêm, Ninh Quang Diệu ra hiệu với người vệ sỹ ở ngoài cửa.



Sau khi người vệ sỹ gật gật liền tiến lên phía trước, duỗi thẳng cánh tay, bóp cổ vị bác sỹ chỉ trong nháy mắt.



“ Rắc rắc.”



Tiếng xương kêu giòn tan, vị bác sỹ tắt thở chết ngay, mắt vẫn mở trợn trừng, dường như trước khi chết vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.



Ninh Quang Diệu trầm giọng nói:



- Tất cả những nhân viên y tế biết bệnh tình của thiếu gia, một người cũng không được giữ lại, làm sạch sẽ cho ta…



Các vệ sỹ nhìn nhau, lập tức không một chút do dự, gật đầu tuân lệnh.



Đợi đám vệ sỹ ra ngoài xử lý hết những việc còn lại, Ninh Quang Diệu thở dài một tiếng.
- Không phải.



La Thúy San mỉm cười nói:



- Tên đàn ông thôi đó trước kia tưởng rằng tôi không biết, thực ra vợ của Dương Thần là Lâm Nhược Khê chính là con gái ruột của gã.



Con đàn bà ti tiện đó và người mẹ của nó-Tiết Tử Tĩnh đức hạnh giống nhau.



Chỉ cần đề cập đến huyết thống người thân là mềm lòng mềm dạ, cái gì cũng đồng ý nhượng bộ.



Cho nên, Ninh Quang Diệu mà bức thiết thì chỉ cần cầu xin Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê đương nhiên sẽ giúp Quốc Đống cầu xin Dương Thần.



Mà Dương Thần…hắn là một người có điểm yếu. Hắn có thể máu lạnh với những người khác, nhưng đối với Lâm Nhược Khê lại vô cùng mềm yếu. Hơn nữa tình cảm mà hắn dành cho cô ta từ trước đến nay không bình thường, nhất định sẽ bỏ qua cho Quốc Đống.



Văn Thao có chút khiếp sợ:



- Lâm Nhược Khê…là con gái của Ninh Quang Diệu?



- Không sai.



La Thúy San vỗ vỗ vào má của Văn Thao:



- Sao vậy tên què, rất hoảng hốt đúng không?



Văn Thao nuốt nước bọt:



- Vậy bà muốn để cho Ninh Quốc Đống đi cưỡng hiếp Lâm Nhược Khê… Chính là muốn cho anh em bọn họ…



- Đúng là như vậy!



Trong mắt La Thúy San, ngọn lửa phục thù đang cháy bập bùng:



- Tôi muốn để cho Ninh Quang Diệu tận mắt nhìn thấy, vì hành động ngu xuẩn của ông ta đã khiến cho đứa con trai và đứa con gái của lão loạn luân.



- Nhưng như vậy thì Ninh Quốc Đống…



- Quốc Đống nhất định sẽ thông cảm cho người mẹ này của nó.



La Thúy San lạnh lùng nói:



- Hơn nữa, đứa con gái của Tiết Tử Tĩnh mà nó thích cũng phải chịu sự giáo huấn! Sao? Tên què, lẽ nào cậu cảm thấy tôi làm vậy là không đúng?



Văn Thao vội vàng lắc đầu, dịu dàng nói:



- Thúy San, bà nghĩ đi đâu vậy. Cho dù bà làm gì thì tôi cũng ủng hộ bà. Chỉ vì không giúp được bà mà tôi cảm thấy rất hổ thẹn.



La Thúy San lập tức cười quyến rũ, từ từ lướt dần từ ngực người đàn ông này xuống dưới, bổ nhào vào giữa hai chân của tên này.



Giương mắt nhìn, đôi mắt vô cùng ma mị:



- Tên què, chúng ta làm lại lần nữa nào…



Không đợi cho Văn Thao nói gì, La Thúy San đã há miệng, ngậm ngay lấy cái của quý của tên què.