Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 956 : Vô cùng lớn

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Cách một ngày, ngày 8 tháng 8 âm lịch, vừa đúng lúc lập thu.



Tại nhà họ Dương ở Yến Kinh, sau khi ở cùng với Dương Công Minh một ngày, Lâm Nhược Khê đã học được rất nhiều bí quyết làm các món ăn. Vì việc này mà không nói với Dương Thần, đã khiến Dương Thần buồn bực, chỉ còn cách chơi trò chơi hơn nửa ngày với Viên Dã ở tít tận Trung Hải.



Nhưng, đang lúc người phụ nữ này đang hứng trí, định sau này khi ở Trung Hải muốn mua một nông trang cho bản thân vui chơi, thì Dương Thần nói với cô rằng máy bay đặc biệt đón hai người trước khi tổ chức hôn lễ đã đến sân bay quốc tế Yến Kinh.



Bị nhắc nhở như vậy, Lâm Nhược Khê đang chìm đắm trong cuộc sống nông thôn mới ý thức được một một việc-cô không phải đến làm nông, mà là chuẩn bị đi kết hôn.



Người phụ nữ này đột nhiên không kịp đề phòng, sửng sốt tại chỗ, khiến cho Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đều lắc đầu thở dài, đứa con dâu này thực sự có lúc lại ngây ngô như thế.



May thay, chiếc máy bay này cũng là tài sản của Dương Thần, không cần mua vé máy bay, không cần đuổi kịp máy bay, lúc nào cũng có thể đi, vì vậy thu dọn hành lý cũng không cần vội vàng.



Đợi cho một loạt công tác chuẩn bị hoàn thành xong thì cũng đã đến buổi chiều.



Cùng xuất phát, còn có Quách Tuyết Hoa sớm đã gấp rút, còn về Dương Công Minh thì vẫn như lúc trước, người già rồi nên lười vận động, chỉ cần cho ông ta nhìn video là được rồi.



Sau khi từ biệt người già, Dương Thần dẫn mẹ và vợ tới sân bay quốc tế.



Trên đường, Lâm Nhược Khê suy nghĩ một hồi rồi hỏi:



- Ông xã, vú Vương phái người đi đón sao?



Dương Thần gật đầu:



- Yên tâm đi, vú Vương có bảo người qua đón, đến nơi rồi thì có thể gặp bà ấy.



Lâm Nhược Khê không kìm nổi lần đầu tiên tò mò hỏi:



- Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?



Quách Tuyết Hoa cũng rất hăng say, ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Thần.



Dương Thần cười thần bí:



- Lên máy bay rồi thì sẽ nói cho hai người biết.



Quách Tuyết Hoa cười mắng:



- Ngay cả mẹ mà cũng mập mờ thế hả. Trước khi kết hôn cũng không biết con trai mình kết hôn ở đâu, chắc chỉ có người mẹ này.



Sau hơn một giờ đồng hồ, theo đường của những khách Vip, 3 người đi tới chỗ đăng ký vị trí cá nhân.



Dẫn đường cho 3 người đi là hai cô gái tiếp viên hàng không cử chỉ tao nhã, dịu dàng, dáng cao gầy. Mặc dù mặc bộ đồng phục màu xanh, nhưng nhìn dáng bộ thì quả thực giống như những người mẫu của Âu Mĩ.



Lâm Nhược Khê không khỏi bồn chồn trong lòng, ghé sát vào Dương Thần, hỏi nhỏ:




Dương Thần cười nói:



- Thứ rượu này thực sự có chức năng như rượu thuốc, có thể chống lại mệt mỏi, uống nhiều chút cũng không sao.



Quách Tuyết Hoa vui vẻ gật đầu, nhấp một ngụm, vội vàng uống tiếp ngụm thứ hai.



Đôi mắt của Lâm Nhược Khê nhìn một lúc, rồi lại quay đầu nhìn Dương Thần:



- Em uống cái gì?



Dương Thần vui vẻ nói:



- Muốn uống cái gì thì uống, lúc trước anh dựa vào em để sống, lần kết hôn này, toàn bộ sẽ do anh tính tiền.



- Ai nói với anh cái đó.



Lâm Nhược Khê bĩu miệng nói:



- Anh gợi ý cho mẹ một món như vậy, em cũng muốn anh gợi ý cho em một món khác.



Dương Thần lúc này mới giật mình, xấu hổ gãi đầu, trong chỗ đồ ăn lấy ra một chén rượu bằng thủy tinh được ủ màu lục nhạt.



- Đây là ABSENTA do Địa Trung Hải sản xuất, dịch sang tiếng Hoa Hạ nên là rượu vecmut, em có thể thử một chút, anh rất thích mùi vị này.



Sau khi Lâm Nhược Khê nhận, có chút lo lắng nói:



- Em nghe nói rượu vecmut chẳng phải là loại rượu với nồng độ cồn lên đến 45, 50 độ sao? Em có say không???



- Yên tâm đi, loại rượu vecmut này không giống với những loại thông thường, nồng độ của nó chỉ khoảng 10% thôi, hơn nữa lại có thêm mật ong, mùi vị hương hồi trà nên rất nhẹ nhàng, không đắng.



Dương Thần cười nói.



Lúc này Lâm Nhược Khê mới thoải mái nhấp một ngụm, quả nhiên mùi vị không sai, miệng đầy mùi hương.



- Thế nào, ông xã của em vẫn còn chút đức hạnh đấy chứ.



Dương Thần cũng cầm lấy một ly rượu vang, đắc ý nói.



- Còn được.



Lâm Nhược Khê lại uống một ngụm, giương mắt hỏi:



- Bây giờ nên nói cho chúng em biết, rốt cuộc chúng ta đi đâu.