Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 957 : Người phiêu bạt

Ngày đăng: 14:11 19/04/20


Dương Thần có chút tiếc hận nói:



- Sao phải vội vàng như vậy, đoạn đường này vẫn còn xa. Nếu như không thưởng thức những món rượu thịt ngon này mà anh phái người chuẩn bị thì trên đường đi quả thực quá nhàm chán.



- Có xa lắm không?



Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.



Dương Thần hé miệng cười, vỗ vỗ tay, gọi một tiếp viên hàng không vào trong khoang.



Sau khi người tiếp viên này vào đến nơi, Dương Thần lại nói vài câu bằng tiếng Ý một cách lưu loát.



Người tiếp viên hàng không có chút khó xử đáp lại vài câu, những lời này, hai người Lâm Nhược Khê nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn thấy cô tiếp viên hàng không này đang dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn hai người.



Dương Thần thở dài, nói:



- Cô ấy nói bây giờ chuẩn bị cất cánh, hình ảnh vệ tinh không tiện mở ra.



- Hoá ra như vậy, vậy thì thôi vậy.



Lâm Nhược Khê cười dịu dàng với người tiếp viên hàng không kia.



Dương Thần lại dặn dò người tiếp viên hàng không này vài câu, người tiếp viên này liền hiểu ra, sau đó lui ra ngoài.



Dương Thần nói:



- Đợi sau khi máy bay cất cánh, anh sẽ bảo cơ trưởng đưa chúng ta hình ảnh của bản đồ, sau đó lại nói lại cho hai người nghe.



- Đứa con này, vòng vo, nói nhiều thật.



Quách Tuyết Hoa cười mắng.



Sau mười mấy phút, chiếc máy bay cực lớn này từ sân bay quốc tế Yến Kinh từ từ cất cánh.



Đợi cho sau khi máy bay tiến vào tầng bình lưu thì chiếc máy bay đồ sộ này có vẻ khá ổn định.



Trên màn hình đèn LED thật lớn ở trong khoang, một bộ bản đồ hướng dẫn vệ tinh xuất hiện.



Dương Thần đứng dậy, đưa vợ và mẹ đến trước màn hình, chỉ vào tuyến đường màu trắng trên màn hình, từ vị trí của Yến Kinh kéo một đường xuống khu vực châu Âu, chỉ chỉ, nói:



- Đây là nơi chúng ta đến.



Lâm Nhược Khê cẩn thận quan sát, do dự một hồi, hỏi:



- Đây là…Địa Trung Hải?



- Nói rất đúng, là IonianSea của Địa Trung Hải-biển Ionian.



Dương Thần cười nói.




- Con cảm thấy bọn họ không đến mức vì một việc nhỏ như vậy mà muốn trở mặt với con, dù sao…cũng có công giúp con giấu sự xuất hiện của nơi này trên bản đồ, nhưng New York của bọn họ nếu như bị con phá hủy thì không phải hai ngày là đã có thể xây dựng lại được.



Quách Tuyết Hoa nuốt cái ực, lại một lần nữa cảm thấy đứa con của mình còn vượt xa ra ngoài tưởng tượng của mình.



Còn Lâm Nhược Khê thì chằm chằm nhìn vào điểm chấm màu xám trên bản đồ, đôi mắt đẹp mơ hồ, vừa mới cất cánh đã vô cùng chờ mong một mảnh đất phong tình.



Thời gian trên máy bay vốn rất buồn tẻ, nhưng Dương Thần sớm đã nghĩ đến điểm này, vì thế bảo thuộc hạ của mình sưu tầm những đồ ăn vặt, những món ẩm thực của Địa Trung Hải để thưởng thức dọc đường đi.



Thời gian cứ trôi qua lúc nào không hay, mà tâm trạng của Lâm Nhược Khê càng ngày càng căng thẳng.



Khi máy bay bay được khoảng mười mấy giờ đồng hồ thì sắc mặt của Lâm Nhược Khê đột nhiên đỏ bừng, nhăn nhó nói:



- Ông xã… chúng ta…thực sự phải kết hôn sao?



Dương Thần đang gặm một quả sung được sản xuất ở Địa Trung Hải, nghe thấy câu này suýt nữa thì phun hết ra.



Ngay cả Quách Tuyết Hoa đang nhấm nháp rượu và đọc tạp chí cũng nhanh chóng bị rơi kính xuống đất.



Không đợi Dương Thần đặt câu hỏi, Quách Tuyết Hoa liền dịch dịch chiếc kính lão, cười gượng nói:



- Nhược Khê, con nói gì hồ đồ vậy?



Lâm Nhược Khê ngượng ngùng cắn môi:



- Con cảm thấy…hơi giống nằm mơ.



- Cần anh đánh thức em không?



Dương Thần nghiêm trang hỏi.



- Anh dám!



- Không dám.



Dương Thần cười nói:



- Cũng không phải là cô dâu mới lần đầu đi làm giấy kết hôn, là vợ chồng lâu rồi, thẹn thùng làm gì nhiều.



- Ai là vợ chồng với anh.



Lâm Nhược Khê bị nói đúng tim đen, tuy nhiên cảm giác căng thẳng lúc đầu thực sự giống như giấc mộng, liền bị tiêu tan hết.



Cứ nói chuyện tào lao như vậy, 3 người cũng trải qua được vài giờ đồng hồ, máy bay cuối cùng cũng bắt đầu từ từ bay chậm lại.



Khi máy bay từ trên cao hạ xuống, dần dần tiếp cận dần với hải vực Địa Trung Hải, Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều đã chờ đợi mệt mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ của máy bay.



Lần này, Lâm Nhược Khê lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng.